Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Cập nhật: 02/06/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 286
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

“Tại hạ là Lê U, xin chào Mộ thiếu hiệp.

Lê U chắp tay bái chào Mộ Tuyết Trần, dáng vẻ đoan chính nhưng cũng không kém phần phóng khoáng, rất tự nhiên.

Chỉ có điều Tiểu Đào Hồng vẫn còn nằm ở trên đỉnh đầu hắn, hai chân trước vững vàng bám vào đầu khiến tóc hắn trắng như tuyết vậy, nhìn vô cùng buồn cười.

“...

.

Vẻ mặt Mộ Tuyết Trần tái nhợt nhưng hai bên má lại rung rung, dường như suýt nữa thì bật cười. Sau khi cố gắng kìm chế cơ mặt, hắn lại lộ ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn.

Hắn không thể làm gì khác hơn là mỉm cười, từ trong cổ họng chậm rãi nói ra một chữ: “Được.

Hắn hơi khựng lại, cảm thấy một chữ “Được” hình như không lịch sự nên sau khi cố gắng một hồi, mới cố gắng bổ sung thêm một âm tiết: “Xin… Chào.

Lê U cũng cười đáp lại: “Xin chào.

Đã như vậy, ba người bọn họ -Trừ Tần Tranh là người phàm ra, còn lại ba “người” ở trong căn nhà rộng lớn này xem như là đã quen biết nhau.

Ít nhất bây giờ, Nhiếp Chiêu cũng cho rằng như vậy.

“Chắc hẳn các vị đã từng nghe nói, “Quán trọ Xuân Phong” này ngày xưa là lầu xanh, được đặt tên là "Tỏa Xuân Lâu".

Lê U cũng không vòng vo, hắn đang dọn dẹp bàn ghế ngay ngắn rồi ngồi xuống, nhấp tạm một ngụm trà xanh, sau đó mới bắt đầu kể lại câu chuyện mà mình biết được.

Giọng hắn nhẹ nhàng dễ nghe, kể chuyện êm tai như ru ngủ: “Trong Tỏa Xuân Lâu đã từng có một hoa khôi nổi tiếng một vùng, tên là "Lưu Ly".

“Nghe nói, vị hoa khôi này không chỉ có dung mạo xinh đẹp như tiên mà còn tài hoa hơn người. Người đó học vấn uyên bác, khiến bao nhiêu nam nhân ngã gục. Ngay cả tài tử tự cho rằng mình hơn người ở trong kinh, đã từng đến so tài, nhưng cũng chỉ là những kẻ phàm tục mà thôi.

“"Lưu Ly".

.

.

Nhiếp Chiêu cũng hiểu ra: “Ta nhớ rồi, mấy con quỷ trong Tiền phủ, đã từng hô to "Lưu Ly tiểu thư". Nói vậy thì nữ quỷ kia là Lưu Ly sao?”

“Theo ta thấy, chắc hẳn là ả ta.

Lê U gật đầu đồng ý, lại tiếp tục nói: “Lưu Ly vốn tên là Thu Ngọc Cách, xuất thân từ gia đình thư hương nên cầm kỳ thi họa đều vô cùng giỏi, có lòng giúp đời, có ý chí bảo vệ xã tắc. Chỉ là ả ta có một vị thúc phụ trong gia tộc cấu kết với địch phản quốc khiến cả nhà chịu tội nên lúc này mới lưu lạc vào đây.

“Sau đó, trong thành có một tên con nhà giàu họ Tiền, thầm mến tài năng và vẻ đẹp của Lưu Ly. Sau khi cố gắng chuộc thân cho ả ta thì gã đã đón ả ta vào trong phủ của mình. Lưu Ly nhớ đến ân tình của gã nên hai người đã thề non hẹn biển, thề rằng ở bên nhau cả đời, đến chết cũng không rời.

“Sau đó thì sao?”

Husky căng thẳng nuốt nước miếng: “Có phải cái tên họ Tiền kia thay lòng đổi dạ không? Ta thấy trong tiểu thuyết của con người đều sẽ viết như vậy.

“Thay lòng?”

Lê U phì cười, hàng mi dài cũng không che giấu sự trào phúng trong mắt hắn: “Thứ chưa bao giờ có, sao có thể nói là "thay" được?”

Lời vừa dứt, đại khái Nhiếp Chiêu đã hiểu được câu chuyện sau đó, không khỏi có chút khinh miệt.

“Gã làm gì với Lưu Ly?”

Lê U cụp mắt, lắc đầu nói: “Ta chỉ biết kết cục của Lưu Ly. Còn chuyện đằng sau, e rằng chỉ có mỗi bản thân ả ta mới biết.

“Sau khi Lưu Ly được chuộc thân được một năm, vị Tiền thiếu gia đã chán ghét ả ta nên đã vứt bỏ, xem ả ta như đồ chơi mà tặng cho người ta. Ả ta đã qua tay rất nhiều "tài tử phong lưu" từng mơ ước đến ả ta. Tính tình ả ta mạnh mẽ, mấy kẻ đó dù có tranh nhau đến chết thì cũng không ai có được tấm lòng ả ta nên không thể làm gì khác hơn là tặng cho vị khách kế tiếp.

“Cuối cùng, có một kẻ định dùng sức mạnh…”

Lê U nói rằng cuối cùng kẻ kia được như ý nguyện, nhận được sự ngoan ngoãn, nghe lời, không phản kháng của Lưu Ly.

Chuyện này rất bình thường.

Người chết sẽ không phản kháng.

Lúc Lưu Ly chết cũng không còn giống như “Lưu Ly” nữa, không còn xinh đẹp chói mắt, cũng không trong tỏa sáng ngời ngời nữa. Không một ai nhận ra, người kia chính là hoa khôi nổi tiếng ngày xưa.

Đây cũng là chuyện rất bình thường.

Cho dù da thịt có đẹp đến đâu, xương cốt có cứng như nào thì khi nằm trong ngọn lửa cháy một ngày một đêm, cũng chỉ hóa thành một đống tro cốt.

Gió thổi một cái thì tro tàn sẽ bay đi như làn khói.

“Cả đời nặng nề, sau khi biến thành tro cốt cũng sẽ nhẹ hơn.

Lê U nói đến đây lại cười cười: “Bao nhiêu người muốn chết, cũng là vì một chữ "nhẹ" này.

Lưu Ly đã châm lửa tự thiêu, tên quỷ háo sắc kia cũng không khá hơn. Gã ta bị cuốn vào trong hỏa hoạn, bị thiêu sống dẫn đến liệt nửa người.

Hơn nữa, “nửa người” ở đây là chỉ nửa thân dưới.

Nửa đời còn lại, gã ta chỉ có thể đơn độc gắn bó với châm cứu, dùng cả đời để nhớ về thời gian mình còn chưa bị thiêu cháy.