Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Cập nhật: 02/06/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 294
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Nhưng Lưu Ly lại hoàn toàn không có “quãng đời còn lại”.

“Sao có thể như vậy!

Trong lòng Husky căm phẫn, đôi mắt trừng to như chuông đồng: “Vậy cái tên họ Tiền kia thì sao? Sau đó gã như thế nào?”

“Tiền thiếu gia à…”

Sắc mặt Lê U thản nhiên, giống như đang thảo luận một việc chẳng liên quan đến mình: “Sau khi đón Lưu Ly về Tiền phủ, không biết gã đã gặp phải chó… Xin lỗi, không biết gặp được vận may gì mà một thời gian sau ngày càng tốt lên. Đầu tiên là có tên trên bảng vàng khoa cử, sau đó gã lại được hứa hôn với vị tiểu thư cao quý của một gia tộc, sắp một bước lên mây.

Đôi mắt Husky trừng lớn: “Sau đó thì sao?”

Lê U: “Sau đó gã đã chết.

Husky: “...

. Hả?”

“Là do Lưu Ly nhỉ?”

Nhiếp Chiêu cũng đoán được nói tiếp: “Sau khi ả ta chết thì hóa thành ác quỷ, trở về Tiền phủ trả thù, giết hết cả nhà. Trong nhà hoang đầy quỷ, những vong hồn quanh quẩn không đi kia là người của Tiền gia.

Hơn nữa, dựa vào tình hình tối nay thì Lưu Ly không chỉ giết chết người trong Tiền phủ mà còn thu hồn phách của bọn họ vào trong tay, bắt bọn họ bán mạng cho mình, có thể nói là nhân vật tàn nhẫn bậc nhất.

Từ trong cảnh ngộ bi thảm, oán hận sâu đậm lúc sinh thời của ả ta, có thể nhìn thấy rõ được điều này.

“Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến Tiên thí?”

Husky giơ vuốt lên hỏi: “Lưu Ly hận Tiền thiếu gia thì trả thù Tiền phủ, những việc này đều là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng mà còn Cao Hồng thì sao? Cái bao cỏ ăn no chờ chết giống như Cao Hồng, rốt cuộc là hắn ta có thù hận gì với ả ta? Tại sao ả ta lại muốn bắt đi, hoặc là giết hại bọn họ?”

Đúng là như thế, Nhiếp Chiêu nghĩ.

Nghe Lê U kể lại câu chuyện, nàng hiểu được nỗi oán hận của Lưu Ly, nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì về động cơ ra tay với các thí sinh của Lưu Ly.

Chẳng lẽ bởi vì đó là trường Tiền thiếu gia đã từng học, cho nên ả ta không muốn thấy những người khác tham gia khoa cử, thề giết hết những người thi cử trong thiên hạ?

Như vậy thì quá nực cười rồi đi.

Nhìn sắc mặt của vị nữ nhân kia không giống như kiểu oán giận điên cuồng, mà lại có vẻ vô cùng tỉnh táo, có ý thức rõ ràng về mục đích nào đó.

Ả ra tay với thí sinh, dĩ nhiên là có ý đồ khác.

“Đúng rồi.

Nhiếp Chiêu chợt nhớ ra một chuyện: “Lưu Ly đã từng hỏi Cao Hồng, có cách nào thi đỗ vào trường ở Tiên thí trong một lần không. Cao Hồng nói, có lẽ Thế tử Trấn Quốc Công sẽ biết.

.

.

Husky khó hiểu nói: “Ả ta hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ ả ta muốn tự mình thi một lần, dùng thân xác lệ quỷ phi thăng thành tiên? Chuyện này là không thể!

Thế giới này không có cái gọi là “Quỷ tu”, người chết chính là người chết, quỷ hồn chính là quỷ hồn, chỉ có thể bị tinh lọc, bị siêu độ rồi lại tiến vào luân hồi, nhưng không có cách nào phi thăng thành tiên.

Trong lúc nhất thời, Nhiếp Chiêu cũng không thể suy nghĩ ra đáp án, chỉ có thể tạm thời gác lại vấn đề này.

“Tạm thời không đề cập tới chuyện này. Tóm lại, nếu như ta đoán không sai, thì Thế tử Trấn Quốc Công chính là mục tiêu tiếp theo của ả ta.

Một tay nàng ấn lên huyệt thái dương, suy nghĩ kỹ lại lần lượt từng manh mối: “Lưu Ly đã nhiều lần ra tay với thí sinh, còn cố ý hỏi về Tiên thí, có thể thấy được ả ta có mang chấp niệm nào đó đối với "kỳ thi". Ngoại trừ vị Thế tử kia, chúng ta cũng phải tiếp tục điều tra Tiên thí.

“Được, vậy thì phân công nhau hành động đi.

Lê U không hề xem bản thân là người ngoài, thuận lý thành chương mà gia nhập vào tổ điều tra: “Ta cũng muốn biết, năm đó vị hoa khôi tài hoa tuyệt sắc kia đã gặp phải chuyện gì. Ta đã từng đặt chân đến khắp bốn biển, từng nghe nói đến rất nhiều giai thoại, nhất định sẽ có tác dụng.

“.

.

.

Nhiếp Chiêu trầm mặc một lúc, sau đó lập tức truyền âm cho Mộ Tuyết Trần: [Người này không rõ lai lịch, ngươi thấy thế nào?]

[Hắn không phải thần tiên, trên người cũng không có yêu khí và ma khí. Có thể là một người tu tiên thích chõ mũi vào chuyện người khác, hoặc là một tên ma đầu giả ngây giả dại, tu vi cao hơn chúng ta, cho nên có thể che giấu vô cùng hoàn hảo. Đương nhiên, ta cảm thấy nếu là vế sau thì chắc tên đó cũng không rảnh rỗi như vậy.

]

Mộ Tuyết Trần: [Ừm.

]

.

.

. “Ừm” là có ý gì? Là đúng hay không đúng?

Nhiếp Chiêu cũng không thể làm gì khác nên đành phải chủ động đề nghị: [Hay là thế này đi, ta sẽ đi cùng hắn. Nếu như có manh mối gì sẽ lập tức báo lại cho ngươi, không sợ sẽ bị hắn giấu giếm. Ngươi tự đi một mình, đi điều tra Tiên thí và Thần Tinh Điện như thế thì sẽ không sợ bị hắn lén theo dõi.

]

Mộ Tuyết Trần: [Được.

]

Mộ Tuyết Trần: [.

.

. Cảm ơn ngươi. Ta không am hiểu vấn đề này.

]