Nhiếp Chiêu: [Đừng khách sáo, ai bảo ta phải sắm vai sư tỷ cơ chứ. Bàn về nhập vai, ta đứng hạng nhất nhé.
]
Mộ Tuyết Trần: [...
. Hình như ta lớn hơn ngươi đấy.
]
Nhiếp Chiêu: [Trẻ về mặt tâm lý là đủ rồi. Ngươi nhìn ta đi, qua thêm tám mươi năm nữa cũng là mười tám tuổi, năm này qua năm khác thì hoa vẫn thế, năm này còn đỏ hơn năm trước.
]
Mộ Tuyết Trần: [.
.
. Có mấy câu như vậy nữa à?]
.
.
.
Ngoại trừ Tần Tranh, ở nơi này còn có ba người bốn thú, bàn về “nhân lực” thì có thể nói là dư sức.
Tất nhiên, Tiểu Đào Hồng sẽ đi theo Lê U, Husky đối với Nhiếp Chiêu mới gặp đã thân, vô cùng thân thiết nên cũng không muốn tách khỏi nàng.
Còn lại một nhóm ba người hai chó, đã quyết định cùng đi thăm Trấn Quốc Công phủ với Nhiếp Chiêu và Lê U. Mộ Tuyết Trần dẫn theo Alaska cùng Samoyed, điều tra chuyện có thể xảy ra trong Tiên thí.
“Còn Tần cô nương, tạm thời để nàng ấy ở "Hoàng Kim Ốc" đọc sách đi.
”
Husky tiếp lời: “Chúng ta không thể lúc nào cũng che chở cho nàng ấy, lỡ như gặp lại những con độc trùng như tối qua thì khó đảm bảo sẽ không có nguy hiểm.
”
“Đúng rồi, chuyện những con độc trùng rốt cuộc là sao?”
Nhiếp Chiêu đập thật mạnh cái ly xuống bàn, lông mày nhíu chặt lại, từ trong ra ngoài đều viết mấy chữ ghét bỏ: “Nơi này chính là Đô Thành. Không thể nào người của Tần gia lại duỗi tay dài đến vậy chứ?”
“Không phải là không thể.
”
Lê U nghe được những chuyện Tần Tranh gặp phải từ nàng thì bình tĩnh hòa nhã phân tích: “Nếu như thuê người giỏi sử dụng cổ trùng là có thể lập tức giết người ở xa ngàn dặm. Dù sao chúng ta cũng phải đi điều tra Trấn Quốc Công, vậy chi bằng tiện thể đi một chuyến, điều tra lai lịch về cổ trùng.
”
Nhiếp Chiêu nheo mắt: “Lai lịch.
.
. Về cổ trùng? Điều tra thế nào?”
Không biết tại sao, nàng bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
“Việc này không khó. Nếu như quen thuộc chủng loại và tập tính của cổ trùng thì tất nhiên là có thể tìm được manh mối.
”
Lê U trả lời vô cùng mạch lạc, giống như trong lòng sớm đã tập qua mấy lần.
“Vừa rồi ta liếc mắt nhìn thoáng qua, phát hiện trong đó phần lớn đều là độc trùng đến từ Cấn Châu. Nhện ăn tim ở rừng Quỷ Khóc rất thích hợp để ngâm; bướm mặt người ở biển Bất Quy có thể dùng làm gia vị; rết trăm mắt ở núi Tuyệt Tình thường dùng để lấy thịt nấu lên, mùi vị cực giống thịt gà.
.
.
”
“Rắn có đường đi của rắn, chuột có đường đi của chuột, cổ trùng cũng có cách của cổ trùng. Ta nghe nói, khắp nơi đều có một chỗ không thể nhìn thấy ánh sáng. Loại chuyện mua bán chuyên dùng tiền hạ cổ, mượn đao giết người này chỉ cần đi tới đó, phân biệt từng con trong trăm ngàn cổ trùng thì cũng có thể tìm được người đã ra tay với Tần cô nương. Hơn nữa, còn có thể tiện đường chọn mua đồ ăn cho Tiểu Đào Hồng…”
Tiểu Đào Hồng: “Ngươi tự đi đi!
”
Nhiếp Chiêu: “.
.
.
”
Nàng biết ngay mà!
!
!
Bữa sáng trong tay đột nhiên không còn ngon nữa!
!
!
Dưới sự cố gắng của Nhiếp Chiêu, rốt cuộc Lê U cũng miễn cưỡng nhượng bộ, đồng ý đặt việc Tiên thí lên trước, cùng nàng đi đến Trấn Quốc Công phủ.
Thế tử Trấn Quốc Công tên là Kim Thành, nghe nói ý nghĩa là được lấy từ “Thành tâm thành ý, sắt đá cũng mòn”, kể từ khi đạt được hạng nhất vào năm trước thì hắn ta đã lập tức vào thư viện Nam Thiên đọc sách.
Vì là nơi quan trọng để bồi dưỡng tiên quan tương lai nên xung quanh thư viện được Thần Tinh Điện bố trí kết giới, chỉ có một cánh cửa chính ra vào. Nếu như bọn họ tự tiện xông vào thì khó tránh khỏi sẽ rút dây động rừng.
Có câu nói rằng “vội vàng không bằng đúng lúc”, trùng hợp ngay hôm nay, Trấn Quốc Công phủ chọn một nhóm tỳ nữ đầy tớ để phái đến thư viện Nam Thiên đưa trang phục mùa xuân mới, cùng với giấy và bút mực, đai ngọc, huân hương và các loại đồ dùng khác cho Thế tử. Bọn họ kéo khoảng mấy xe lớn, đây là chỗ thích hợp nhất để ẩn thân.
Trong số hàng hoá được đưa đi, cũng có cả những linh sủng ngoan ngoãn đáng yêu như mèo con, chó con, cho nên Husky và Tiểu Đào Hồng không cần phải ngụy trang vẫn có thể lẫn vào bên trong một cách hoàn hảo.
Nhiếp Chiêu để Lê U chờ ở bên ngoài, còn bản thân thì biến thành một nha hoàn xinh đẹp với vai nhỏ eo thon, dáng người thon thả, ngón tay tạo dáng hoa lan chỉ. Nàng nghênh ngang gia nhập đội ngũ tỳ nữ, kêu “tỷ tỷ”, “muội muội” đến mức không thể thân thiết hơn.
Cũng không biết là sở thích của ai, những tỳ nữ này ai cũng đều trang điểm đậm, đậm đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra. Nhờ vậy mà bọn họ lại càng không nhìn ra Nhiếp Chiêu có phải tỷ muội trong phủ hay không, mọi người gọi loạn một hồi không ngờ lại bị nàng lừa thật.
Đến cửa thư viện Nam Thiên, nhóm thủ vệ vừa thấy là đoàn xe của Trấn Quốc Công phủ thì lập tức tươi cười rạng rỡ, cúi đầu khom lưng, hận không thể tự tay nâng bọn họ vào cửa. Vậy nên tất nhiên bọn họ cũng sẽ không kiểm tra cẩn thận.