Nhiếp Chiêu theo sát mọi người cùng nhau bước qua ngạch cửa. Suốt cả quãng đường vô cùng thuận lợi, nàng không gặp phải một chút trở ngại nào.
Nàng không khỏi có chút khó hiểu: “Thư viện Nam Thiên này, canh gác lỏng lẻo như vậy sao?”
“Còn không phải à!
”
Husky trong hình dáng chú chó nhỏ lăn lộn trong lồng, giả vờ bản thân là một con thú cưng vô hại với con người: “Đời trước khi thượng thần của Thần Tinh Điện ở đây, Chấn Châu không phải như vậy đâu. Haizz, đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
”
Nhiếp Chiêu: “Thế hệ trước không có vấn đề, vậy sau đó thì sao?”
Husky: “Sau đó Thanh Huyền thượng thần kế nhiệm, bổ nhiệm cho vài tiên quân xuất thân từ Chấn Châu, trong đó có một vị chính là tổ phụ của Trấn Quốc Công. Vốn tưởng rằng bọn họ làm việc tận tâm, ai ngờ lại càng ngày càng xấu xa, đê tiện...
.
”
Nhiếp Chiêu chợt hiểu ra nói: “Ta đã nói rồi mà. Hoá ra là liên quan đến lợi ích, ở chỗ bọn ta, loại người này chắc chắn là phải tránh xa.
”
Nói như vậy là, những tiên quân ở Thần Tinh Điện này lợi dụng Tiên thí, bồi dưỡng tâm phúc ở thế gian, bài trừ kẻ đối nghịch, mượn chuyện này một tay che trời cũng không chẳng ai hay.
Nhưng kết quả của Tiên thí, cũng không phải do Thần Tinh Điện một tay nắm giữ mà là từ năm vị tiên quân được chọn ngẫu nhiên đưa ra quyết định.
Ngay cả Thái m Điện cũng cho rằng, đây là phương pháp tuyển chọn công bằng nhất.
Trong chuyện này thật sự có chỗ cho thiên vị và gian lận ư?
Trong lòng Nhiếp Chiêu đầy nghi ngờ, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra chút nào, vẫn trò chuyện vui vẻ với nhóm “tỷ tỷ” và “muội muội”.
Nàng đi theo đội ngũ của Trấn Quốc Công phủ, một đường phân hoa phất liễu*, đi vòng hết mấy vòng lớn. Trên đường bọn họ còn dừng lại hành lễ vô số lần, cười đến nỗi khuôn mặt nàng cứng đờ, cuối cùng cũng tìm được trạch viện nơi Thế tử ở trong truyền thuyết.
(*) Thành ngữ chỉ dáng đi đẹp của người phụ nữ.
Nơi đây rực rỡ gấm hoa, cỏ xanh hệt như thảm, quả là một nơi trong lành, trang nhã.
Nhiếp Chiêu thầm kêu một tiếng “tên nhóc tốt số”, ở trong trường học mà cũng có thể có được một tòa ký túc xá có cửa riêng sân riêng. Từ đó, có thể nhìn thấy được địa vị của vị Thế tử này không tầm thường.
Suy xét đến địa vị và công lao dựng nước của tổ tông hắn ta thì như này cũng không tính là quá khoa trương.
Tục ngữ nói “Hổ phụ không sinh khuyển tử”, nàng cũng rất muốn được diện kiến, Thế tử Trấn Quốc Công rốt cuộc là một nhân vật lớn oai phong lẫm liệt như thế nào.
Đáng tiếc vị Thế tử vẫn chưa ra mặt thì cả nhóm tôi tớ cũng đã tập mãi thành thói quen. Ai cũng đều mắt nhìn thẳng, lần lượt đặt những rương lớn rương nhỏ xuống trong sân rồi nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Tất nhiên là Nhiếp Chiêu sẽ không ngoan ngoãn như thế, nàng giả vờ đi ra ngoài, rời khỏi đội ngũ rồi ffi vòng đến một chỗ ẩn nấp. Sau đó, nàng vội vàng biến hoá, thay trang phục của thị nữ ở thư viện.
Dọc đường đi nàng luôn để ý quan sát thì phát hiện trong thư viện này cũng có không ít người hầu. Mỗi người đều ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, trang điểm lộng lẫy, nhìn vô cùng vui tai vui mắt.
Nhiếp Chiêu chọn một bộ y phục màu xanh, trông trang nhã. Nàng còn tự cho rằng mình giả dạng hoàn mỹ, hài lòng xoay một vòng tại chỗ. Nhưng khi nàng đang định lẻn vào trong viện chào hỏi thì bỗng nhiên bị ai đó ở phía sau vỗ lên bả vai.
“Nhiếp cô nương, đợi một chút đã.
”
“.
.
. ?!
”
Nhiếp Chiêu không tin được, cảm thấy cực kì kinh ngạc, lập tức quay đầu lại, một tiếng kêu quái dị đè nén trong cổ họng: “Lê công tử? Tại sao ngươi lại ở đây, lại còn.
.
. Còn.
.
.
”
Còn mặc y phục của hầu gái?!
!
Xin lỗi, nàng nói sai rồi.
Làm lại nào!
Còn mặc y phục của thị nữ?!
!
“Để một mình Nhiếp cô nương lẻn vào, ta thật sự không yên lòng nên muốn cùng ngươi vào trong.
”
Lê U vốn đã có một khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc, bất phân nam nữ, dáng người vừa mảnh khảnh vừa thon thả. Lúc này, hắn lại tô son trát phấn, vẽ mắt son môi rồi lại khoác một bộ sa y màu hồng đào, mỏng như cánh ve. Cho dù nhìn từ góc độ nào thì đây cũng là một mỹ nhân tuyệt thế, làm điên đảo chúng sinh.
Ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt của hắn, cũng được vẽ cẩn thận biến thành một đóa hoa đào rực rỡ xinh đẹp.
Nhiếp Chiêu: “.
.
.
”
Nàng nhất thời không còn lời nào để nói. Sau khi im lặng trừng mắt nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, gương mặt của nàng mới miễn cưỡng bình thường trở lại, trong lòng đầy kính trọng mở miệng nói: “Lê công tử, để tra rõ chân tướng mà ngươi.
.
. Ngươi hy sinh cũng lớn quá rồi!
!
”
“Nào có, không tính là hy sinh gì.
”
Lê U ôn tồn giải thích với nàng: “Ta vốn thích màu này, nhưng chuyện ăn mặc của nam tử cứ khiến ta cảm thấy hơi nhàm chán. Ngươi xem, bây giờ không phải ta trông rất đẹp sao?”