Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Cập nhật: 02/06/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 262
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Nhiếp Chiêu: “...

.

.

.

. Nghe xong lại cảm thấy kỳ lạ hơn!

!

!

Đầu tiên là mấy món ăn hắc ám, sau đó lại là tự đắp nặn hình tượng bản thân, rốt cuộc là ngươi còn bao nhiêu nhân cách kỳ lạ vậy hả?!

!

Hay cho một mỹ nam tử, hết lần này đến lần khác lại có ý tưởng độc lạ!

!

!

“.

.

.

Nhiếp Chiêu và mỹ nam tử màu hồng nhạt cứ trố mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau nàng mới lấy lại tinh thần, cố gắng mở miệng thốt ra mấy chữ: “Nếu.

.

. Nếu đã như thế, Lê công tử, chúng ta cùng nhau vào thăm dò đi.

“Được.

Lê U nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười này cứ như đang mê hoặc chúng sinh khiến cho cỏ trong lòng Nhiếp Chiêu cũng mọc lên.

Đệt, không ngờ nàng lại bị một nam nhân mặc nữ trang quyến rũ, trong lúc nhất thời, thậm chí nàng còn cảm thấy bản thân bị “cong”!

.

.

.

Nhiếp Chiêu và Lê U, một người xanh một người hồng, một bên ngây ngô một bên quyến rũ, nghiễm nhiên đã trở thành một đôi tỷ muội ngang tài ngang sắc ở trong thư viện. Cho nên hai người phải kết bạn và đi cùng nhau, điều này đã thu hút vô số ánh mắt của người qua đường.

Trong số đó không thiếu những ánh mắt thiện ý, nhưng cũng xen lẫn chút ác ý.

“Ồ, thư viện có một thị nữ xinh đẹp thế này từ lúc nào vậy? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.

“Quốc sắc thiên hương như vậy thật sự rất hiếm thấy. Mau sai người đi tìm hiểu xem đó là nha hoàn ở nơi nào cho ta, nếu có thể sắp xếp đến hầu hạ trong viện của ta thì càng tốt.

“Hà tất phải phiền toái như vậy? Nếu Đặng huynh thích thì ta sẽ mua các nàng và đưa đến phòng huynh tối nay. Dù sao cũng chỉ là hai nha đầu, coi như chút lễ mọn ta tặng Đặng huynh, mong Đặng huynh không ghét bỏ.

“Thật sao? Vậy thì tốt!

“…”

Nhiếp Chiêu nghe không sót lời nào, nàng cười thầm trong bụng. Nhưng nàng vẫn ung dung, điềm tĩnh dù bị chặn đường: “Xin hỏi vị công tử này có gì phân phó?”

“Không phải, cũng không có gì. Chỉ là có chút chuyện vui muốn nói với hai vị cô nương thôi.

Hai người chặn đường mặc toàn gấm vóc, đầu dầu má phấn, nhìn qua đã thấy hình tượng công tử bột như đúc ra từ cùng một khuôn, không có gì mới mẻ.

Nhiếp Chiêu vừa cảm thấy bọn họ rất nhàm chán, lại vừa khiến nàng thấy sốt ruột.

Học phủ hàng đầu, nơi mà ai cũng mơ ước, là nơi đào tạo ra những tiên quan tương lai, vậy mà giờ lại suy đồi thành dáng vẻ ngu ngốc thế này.

Chẳng lẽ thí sinh cả nước miệt mài học tập suốt mười năm chỉ để đưa tên ba hoa này từ nhân gian lên trời sao?

Vừa nhìn thấy bọn họ, Nhiếp Chiêu đã tin chắc rằng… Nhất định có chuyện gian lận trong Tiên thí, chỉ là không biết thủ đoạn như thế nào.

Có lẽ lý do Lưu Ly tấn công thí sinh hết lần này đến lần khác là vì biết được những “thủ đoạn” này. Chắc chắn là có mối liên hệ nào đó giữa ả ta và Tiên thí mà không ai biết.

“Vị bên cạnh ta là Đặng huynh, chắc hẳn hai người đều biết?”

Tên ba hoa ở đối diện hoàn toàn không nhận ra sự lạnh nhạt của Nhiếp Chiêu, chỉ lo khoác lác: “Hắn là công tử của Định Viễn bá phủ. Định Viễn bá phủ theo Trấn Quốc công chinh chiến bắc nam, có thể coi là danh môn thế gia đứng đầu cả Chấn Châu này.

Nhiếp Chiêu: “Ồ…”

Người nọ cho rằng nàng đã bị khuất phục, mũi càng hếch cao lên trời: “Được Đặng huynh coi trọng là phúc mấy đời nhà các ngươi. Các ngươi làm việc ở đâu? Còn không mau thu dọn đồ đạc, chuyển vào viện của Đặng huynh đi.

Nhiếp Chiêu: “À…”

Được rồi, nàng đã hiểu.

Trong vòng ba ngày, tro cốt của ngươi sẽ được rải bằng hết.

“Vị công tử này.

Nàng còn chưa kịp lên tiếng, Lê U đã tiến lên một bước, mỉm cười và hành lễ với hai người kia: “Nô gia vốn liễu yếu đào tơ, được quý nhân rủ lòng thương khiến ta cảm kích khôn xiết. Chỉ là, nô gia và vị muội muội này đã được sắp xếp đến hầu hạ Thế tử Trấn Quốc Công, sợ là phải làm quý nhân thất vọng rồi.

Nhiếp Chiêu: “… ???”

Không phải chứ, tại sao ngươi lại thành thục như vậy?!

Nhiếp Chiêu không thể nào hiểu nổi.

Tại sao?

Tại sao một nam nhân khi giả gái lại làm nũng thành thục hơn cả nàng, thậm chí giọng nói còn là kiểu giọng thiếu nữ mềm mại, ngọt ngào??

Chẳng lẽ thật ra hắn là nữ giả nam, bây giờ chỉ là hắn đàn quay về với con người thật???

Không đúng, không đúng, không đúng.

Không thể nào, không thể nào.

Nhiếp Chiêu nhớ lại chuyện đêm qua, khi nàng vòng tay ôm eo hắn, khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào cơ bắp kia thì dù nghĩ thế nào thì hắn vẫn là nam nhân.

Nhưng mà ngay lúc này, vị bằng hữu một trăm phần trăm là nam nhân lại dùng giọng thiếu nữ sặc mùi thảo mai, trêu chọc hai tên công tử bột kia: “Nếu hai vị công tử không ngại thì có thể theo nô gia đến viện của Thế tử ngồi một lát rồi làm quen. Ý của công tử thế nào?”

“Chuyện này…”

Hai người kia nghe thấy lời này đều cứng đờ, như bị châm vào huyệt bất động, những nếp nhăn trên mặt khi cười lập tức dãn ra, bả vai cũng sụp xuống: “Không… Không cần đâu. Nếu tỷ tỷ là người của Thế tử thì bọn ta không làm phiền nữa…”