Họ còn chưa nói xong, một giọng nói uể oải đột nhiên vang lên từ phía sau: “Có chuyện gì ồn ào vậy?”
Giọng nói đó có tiết tấu rất đặc biệt, rất chậm rãi, lời nói như được dính vào nhau bởi những sợi tơ nhện khiến người ta có cảm giác khó chịu như bị sên bò qua tai.
“Thư viện Nam Thiên này không phải là chỗ để các ngươi quậy phá.
”
“… ?”
Nhiếp Chiêu ngẩng đầu lên, cảm giác cứ như mắt bị châm chích nên nàng vô thức chớp mắt.
Mới đầu nàng tưởng do mặt trời chiếu vào mắt, một lát sau, nàng mới nhận ra đó là do người đối diện quá chói mắt khiến nàng muốn tránh đi trong vô thức.
Nàng đang định giấu đi sự thất lễ của mình thì chợt nhận ra hai tên công tử bột kia còn phản ứng mạnh hơn cả nàng cho nên dù nàng có che giấu hay không cũng không quan trọng.
“Trời ạ?! Thế, Thế tử!
!
”
“Thế tử thứ lỗi, Thế tử thứ lỗi! Chúng ta chỉ là đi ngang qua, không dám có ý mạo phạm, càng không dám thèm muốn tì thiếp của ngài…”
Thế… Tử?
Nhiếp Chiêu lại chớp mắt thêm hai lần nữa.
Nàng chắc chắn rằng bản thân không nghe nhầm, người này được gọi là “Thế tử”, chứ không phải “Thái tử” hay “Hoàng tử”, cũng không phải Vương gia có ở khắp nơi trong phim truyền hình thời nhà Thanh.
Nhưng hắn ta lại mặc một chiếc trường sam gấm trắng viền vàng, trên vạt áo thêu Giao Long giương nanh múa vuốt, đến nỗi mỗi một cái râu rồng hay vảy rồng đều có thể nhìn rõ ràng.
Chiếc đai lưng vàng chia thân hình ngũ đoản* của hắn ta thành hai phần, trên đai lưng nạm đá quý đủ màu, sặc sỡ như đèn neon ở cửa hộp đêm, chói đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
*Thân hình ngũ đoản tức là phần thân trên và tứ chi đều ngắn.
Đôi bàn tay trắng nõn vịn vào đai lưng, mười ngón tay tròn trịa, mập mạp, ngắn ngủn lại đeo bảy, tám chiếc nhẫn vàng sáng rực rỡ, lấp lánh.
Tuy trắng cũng không phải quá trắng nhưng để nói béo thì cũng không phải quá béo. Hình ảnh này làm người ta liên tưởng đến dầu trong thịt mỡ, hay giòi bọ trong thịt thối.
Nhìn lên phía trên, đó là một chiếc cổ tròn mập, ngắn ngủn giống y như ngón tay, cùng với cái đầu to tròn trịa, trơn bóng, trắng nõn, ước chừng nặng gần hai, ba mươi cân. Mà trong đó, dầu thơm bột phấn trên mặt đã chiếm đến nửa cân. Nhìn tổng thể rất giống chiếc màn thầu trắng muốt mới ra lò, bề mặt mềm mại, bóng loáng, không có chút nếp nhăn hay khuyết điểm nào khiến người ta càng nhìn càng thấy kỳ dị.
Còn ngũ quan của hắn ta thì gần như bị da thịt và phấn son che phủ khiến người ta dễ phớt lờ.
Nhiếp Chiêu: “…”
Nhìn hắn ta cũng khá độc đáo, khác thường.
Không cần hỏi cũng biết cái tên nho nhỏ, độc đáo này đương nhiên là “Thế tử Trấn Quốc Công” trong truyền thuyết.
Nhiếp Chiêu nhìn chằm chằm hắn ta nhưng vẫn cảm thấy khó tin, không nhịn được mà truyền âm cho Lê U: [Hắn như này là… Bị bệnh gì sao?]
Nàng cảm thấy “béo” không có vấn đề gì cả, trước khi xuyên qua nàng không được xem là thon thả, nhưng cũng không phải lo lắng về dáng người.
Nhưng mà béo đến mức hình dạng kỳ quái, khác thường, đây lại là thế giới tiên hiệp huyền huyễn, vậy thì thật sự khó nói.
Không ngoài dự đoán, Lê U cũng trả lời rất nhanh:
[Đây không phải bệnh mà là do bồi bổ quá mức khiến linh lực tích lại, cũng có thể gọi là “bệnh nhà giàu”.
]
Nhiếp Chiêu: [...
.
]
Nhiếp Chiêu: [???]
Nhiếp Chiêu: [Vậy là sao? Ý ngươi là, Trấn Quốc Công cho nhi tử ăn quá nhiều đồ tốt khiến hắn biến thành một núi thịt???]
Lê U: [Đúng vậy. Hơn nữa, thứ họ cho nhi tử ăn có thể không phải đồ bổ bình thường mà là những thứ đến từ Tiên giới. Cơ thể của người phàm không tiêu hóa được nên mới biến thành… Bộ dạng kỳ quái, độc lạ này.
]
Nhiếp Chiêu: [… Ra là vậy]
Tuy nàng không phải lo lắng về dáng người nhưng nhìn cơ thể như núi thịt của Thế tử Trấn Quốc Công, trong lòng nàng vẫn nảy sinh chút thương xót.
Không cần thiết phải thế đâu, đại ca.
Một người đang êm đẹp không cần thiết phải bồi bổ thành như vậy.
Nhưng mà, chút thương xót nhỏ bằng cái móng tay này lập tức tan thành mây khói cùng với những lời tiếp theo của Thế tử: “Vừa rồi ta đã nghe thấy hết những gì các ngươi nói. Hai người các ngươi chính là tiên tử mà tằng tổ phụ phái đến hầu hạ ta? Quả nhiên là dung mạo như tiên như ngọc, không giống người thường, đẹp hơn những nữ nhân tầm thường ở trần gian nhiều.
”
Nhiếp Chiêu: [Hả?]
Tằng tổ phụ.
Tằng tổ phụ của Thế tử chính là tổ phụ của Trấn Quốc Công, là tiên quân quản lý Thần Tinh Điện.
Nói cách khác…
Tiên quân này lợi dụng chức vụ để lấy linh vật Tiên giới bồi bổ cho đám con cháu, thậm chí còn sắp xếp nữ thuộc hạ xuống trần gian hầu hạ?
Đây chẳng phải là quấy rối tình dục nơi làm việc sao???
Tuy Nhiếp Chiêu nghe không hiểu nhưng nàng vẫn cảm thấy chấn động.
Mặc dù trong lòng chấn động nhưng nàng vẫn giữ nguyên nụ cười lễ độ “Ta xx tổ tông ngươi”, theo Thế tử trở lại trong viện cùng với Lê U.