Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Cập nhật: 02/06/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 275
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Thế tử cứ như sợ sát tâm của nàng chưa đủ kiên định, ba hoa khoác lác với tùy tùng có dáng vẻ hệt thiếu niên bên cạnh suốt chặng đường. Hắn ta cứ liến thoắng như tàu hỏa, nhưng không hề nói câu nào giống tiếng người: “Hay cho Định Viễn bá! Phụ thân thấy ông ta là người có thể dùng được nên mới cho ông ta “Di Hoa Cổ”, dạy hắn phương pháp Tiên thí tầm trung. Không ngờ con của ông ta lại không biết thân biết phận, dám cả gan mơ ước nữ nhân của ta.

“Thôi, trở về ta bảo phụ thân nghĩ cách hạ tước vị của Định Viễn bá. Còn cái chức tiên quan này, con của hắn không phải làm nữa.

Hắn ta nheo mắt nhìn tùy tùng, chậm rãi nói: “Tần Dịch à, tiếc là xuất thân của ngươi quá thấp, phụ thân không chịu cho ngươi “Di Hoa Cổ”. Nếu không thì ta thật sự muốn thưởng cho ngươi cái công danh chơi chơi. Không sao, chờ ta phi thăng thành tiên, ta sẽ cho người làm tiên hầu, tiếp tục hầu hạ ta ở Tiên giới.

Khuôn mặt thanh niên hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng cúi đầu nói: “Đa tạ Thế tử nâng đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích.

… Di Hoa Cổ? Tần Dịch?

Lúc này Nhiếp Chiêu mới chú ý tới, gương mặt của thanh niên này có hơi giống Tần Tranh, nhưng lại không có chút nhuệ khí nào, bộ dạng khúm núm, nịnh bợ, nhắm mắt đi theo đuôi Thế tử Trấn Quốc Công.

Hắn ta chính là trưởng tử Tần gia, đại ca “đối xử với nàng ấy không tệ” trong miệng Tần Tranh?

Nhưng nàng chỉ nghe Thế tử nói tiếp: “Nhưng tại sao ta lại thấy ngươi hơi buồn rầu? Có phải vì ta sai người ra tay với muội muội của ngươi nên ngươi không vui?”

“Ôi, ta cũng không còn cách nào khác. Nếu nàng ta được lên Tiên giới thì không có gì đảm bảo nàng ta sẽ không tiết lộ chuyện quá khứ khiến tằng tổ phụ mất mặt.

“Ta nói này, Tần Dịch, ngươi cũng nên khuyên nhủ muội muội ngươi nhiều hơn đi. Một nữ hài nhi không an phận lại đi tranh công danh, chạy theo Tiên đạo làm gì? Nữ nhân bình thường phải ở trần gian hầu hạ phu quân, còn ở Tiên giới…”

Cái đầu to của hắn ta chuyển động một cách khó khăn, cười tủm tỉm liếc nhìn Nhiếp Chiêu và Lê U, nhếch môi để lộ ra hàm răng trắng bóc.

“Chẳng phải cũng giống thế, bị phái đến hầu hạ ta sao?”

Nhiếp Chiêu: “…”

Lúc hắn ta không cười đã đủ cay mắt, đến khi cười lên lại càng thê thảm hơn, y như cá mè hoa chọn người để cắn.

May mắn thay con cá mè hoa này chỉ với một phát đã tự hủy ba lần, bán đứng tổ tông cả mười tám đời, giúp bọn họ tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Hắn ta đã thừa nhận nhà Trấn Quốc Công chính là kẻ chủ mưu đằng sau việc kết bè kết cánh, nịnh trên nạt dưới trong Tiên thí.

[Lê công tử, lát nữa sau khi vào nhà, chúng ta sẽ lập tức khống chế Thế tử, ép hắn khai ra thủ đoạn gian lận.

]

[Ta cũng đang có ý này.

]

Lê U bình tĩnh trả lời: [Có điều, người này được nuông chiều từ bé, da thịt mềm mại, chỉ sợ mạnh tay quá hắn không chịu nổi. Nhiếp cô nương, nhất định ngươi phải dừng tay đúng lúc.

]

Nhiếp Chiêu: [Yên tâm, ta tự biết. Ngươi mới là người cần chú ý, đừng dùng “Canh thần tiên đại bổ” giết mất hắn ta.

]

Hai người vừa âm thầm giao lưu, vừa lặng lẽ đi theo Thế tử vào trong phòng, trở tay tạo kết giới cách âm lên cửa.

Thế tử không hề biết gì về việc trao đổi của bọn họ, đi thẳng về phía giường nhỏ, dang rộng hai chân ngồi xuống, mỗi tay cầm một tay của hai vị “Tiên tử”.

“Nào, mau tới đây hầu hạ ta…”

Rắc.

Rắc.

Gần như ngay khi hai tiếng giòn giã vang lên, Thế tử mới kinh hãi phát hiện ra hai cánh tay của hắn ta không tuân theo sự điều khiển mà mềm oặt buông thõng xuống.

Sau đó, cảm giác đau đớn mới truyền đến một cách muộn màng

“A a a a a a a a a a!

!

!

!

!

!

!

“Tay của ta!

!

! Tay của ta a a a a a a a a!

!

!

!

!

“…”

Nhiếp Chiêu nhìn Lê U với ánh mắt trách cứ: “Không phải ngươi bảo mạnh tay quá người này không chịu được, muốn ta dừng lại đúng lúc sao?”

Vẻ mặt Lê U vô cùng vô tội: “Đúng vậy, ta tưởng hắn ta không chịu nổi việc bị bẻ gãy hai tay nên chỉ bẻ gãy một tay, để lại cho hắn ta một tay. Nhưng Nhiếp cô nương, ngươi...

.

Nhiếp Chiêu: “.

.

. Cũng không dám giấu, ta cũng nghĩ như vậy. Ta chỉ định bẻ gãy một tay của hắn ta, tại sao ngươi lại bẻ gãy tay còn lại?”

Gãy xương có đau hay không?

Đau lắm, đau muốn chết luôn ấy!

Cả đời này, thế tử Trấn Quốc Công chưa bao giờ phải chịu đựng cơn đau thấu tim như thế này.

Về chuyện này thì Chu thiếu gia vừa bị đánh trước đó cũng giống như thế.

Tuy nhiên, mọi thứ đều là những trải nghiệm quý báu. Nhiếp Chiêu tin rằng trước lạ sau quen, chỉ cần cho họ ăn đập thêm mấy trận nữa thì lâu dần sẽ quen thôi.

"Tay của ta, tay của ta…!

!

!

"

Thế tử đau đớn lăn lộn trên mặt đất nhưng Nhiếp Chiêu và Lê U chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không hề nhúc nhích chút nào. Thậm chí, hai người còn muốn viết một hàng chữ lên đỉnh đầu: Vua sức mạnh!

!

!