Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Cập nhật: 02/06/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 292
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Thấy mặt mày Thế tử giàn dụa nước mắt, mồ hôi nhễ nhại như nước, gào khóc đến mức cổ họng khàn khàn thì lúc này Nhiếp Chiêu mới cúi người lại gần hắn ta, nở một nụ cười kỳ quái: "Thế tử à, chúng ta đến hầu hạ như ý của ngươi, ngươi có thấy vui không?"

"Ngươi… Ngươi không phải là người của tằng tổ phụ...

.

"

Thế tử cố gắng mở mắt ra, muốn nói hai câu tàn nhẫn nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Chiêu thì hắn ta lại không dám nói ra: "Rốt cuộc các ngươi là… Ai vậy? Tại sao, lại phải tra tấn ta như thế.

.

.

"

"Ồ, cũng không phải chuyện gì to tát.

"

Nhiếp Chiêu cũng không muốn nói nhảm với hắn ta nữa. Nàng thản nhiên ngồi xuống mép giường, bắt chéo chân, mũi chân móc lấy đai lưng vàng đẹp đẽ trên y phục của Thế tử, lật úp hắn ta ngay tại chỗ.

"Ta chỉ muốn hỏi, loại phế vật không được tích sự gì như ngươi, rốt cuộc làm sao mà vào được thư viện Nam Thiên thế?"

"Ta.

.

.

"

Sắc mặt Thế tử đột nhiên thay đổi, hắn ta đang định nói thì Nhiếp Chiêu lại chậm rãi nói tiếp: "Ta đề nghị ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, đừng có ăn nói lung tung. Mặc dù bây giờ cả hai cánh tay ngươi đều gãy cả rồi, nhưng ta có thể trị hết cho ngươi, sau đó lại đánh gãy lần nữa.

"

Thế tử: ".

.

. ???"

Đây là kiểu hổ báo cáo chồn gì thế này???

Ngươi không biết thương xót là như nào sao???

"Chỉ có Phật Tổ mới có lòng từ bi chứ ta thì không.

"

Dường như Nhiếp Chiêu nhìn thấu được suy nghĩ của hắn ta, nụ cười trên khóe miệng nàng càng tươi hơn, càng ngày càng u ám đáng sợ hơn: "Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy gãy cánh tay đau quá, ta có thể giảm xuống một chút, bắt đầu bẻ từ ngón tay của ngươi. Dù ta không phải là Phật nhưng cũng không phải ma quỷ gì đâu mà.

"

Thế tử: "???"

Việc này có khác gì không???

Chỉ là số lần gãy xương càng nhiều hơn thôi!

!

"Ta.

.

. Ta.

.

.

"

Có lẽ là lời đe dọa của Nhiếp Chiêu quá tàn bạo, hoặc có thể là bởi vì nàng trông rất giống một ma đầu giết người không chớp mắt. Vì vậy, Thế tử mới miễn cưỡng hoạt động bộ não tê liệt của mình, hầu như giãy giụa gì nữa mà dứt khoát quỳ xuống: "Ta nói, ta nói! Ta sẽ nói hết tất cả!

"

Hắn ta vẫn nhớ rõ, cha đã từng dặn dò hắn ta cả chục, cả ngàn lần, khuyên hắn ta không được tiết lộ bí mật Tiên thí cho người ngoài biết, đặc biệt là mấy vị thần tiên đến từ "Thái m Điện.

"

Nhưng đối với hắn ta thì lời nhắc nhở tha thiết của cha nào quan trọng bằng nỗi đau đớn trên da thịt của hắn ta chứ?

Dù sao thì cha cũng sẽ không đánh hắn ta!

"Ngươi.

.

. Không, không, ngài cứ hỏi đi, ngài hỏi đi. Ngài hỏi cái gì thì ta sẽ trả lời cái nấy.

"

Một tay Thế tử lau nước mũi, tay kia lau nước mắt, chùi sạch lớp phấn dày trên mặt chỉ để lại mấy vệt loang lổ: "Tiên thí, Tiên thí chứ gì? Ta biết, ta sẽ nói cho ngài biết ngay! Là Di Hoa Cổ, bọn ta đã sử dụng Di Hoa Cổ!

"

"Cái này ta biết rồi, nói gì đó có ích hơn đi.

"

Nhiếp Chiêu không nhịn được chậc lưỡi, lại giơ chân nhấc mặt hắn ta lên: "Di Hoa Cổ là cái gì?"

"Di, Di Hoa Cổ là.

.

.

"

.

.

.

Khoảng một nén nhang sau, mặt Nhiếp Chiêu không đổi sắc, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

"Thế tử muốn nghỉ ngơi.

"

Nàng ra dáng một tiểu nữ nhân được sủng ái mà kiêu căng, nâng cái cằm nhọn của mình lên, ra lệnh cho đám người: "Trong hai giờ tới, không ai được phép đi vào quấy rầy.

"

Nàng và Lê U cũng không thay đổi trang phục nên một đám người hầu trong viện chỉ coi họ là người mới được sủng ái của Thế tử, đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Còn Thế tử thì đang trợn trắng mắt, sùi bọt mép, yên tĩnh như gà ngất xỉu trên giường.

Nhiếp Chiêu nối cánh tay lại cho hắn ta phát ra tiếng “răng rắc”, sau đó nàng xóa đi ký ức mười mấy phút vừa qua để hắn ta tưởng rằng mình chỉ đang gặp ác mộng.

Dù sao, bây giờ vẫn chưa phải lúc đánh rắn động cỏ, thu hậu toán trướng(*).

*Sau sự việc mới biết ai đúng ai sai, ai được ai mất.

Có câu nói rất hay đó là: Người một nhà quan trọng nhất là phải gọn gàng, chỉnh tề.

*

*Đây là một câu nói của người Quảng Đông với ý chỉ không cần biết là tốt hay xấu chỉ cần là một phe thì ngoài mặt vẫn phải vui vẻ, hòa thuận.

Trấn Quốc Công phủ là một ổ rắn chuột, là một cái nồi hư thối, tốt hơn hết là bọn họ hãy tương thân tương ái cùng nhau lên đường.

Khi Nhiếp Chiêu sắp xếp ổn thỏa cho Thế tử thì Lê U mỉm cười sờ đầu chó của hắn khiến hắn lại càng trông xinh đẹp hơn.

Hắn nói với Nhiếp Chiêu rằng khoảng thời gian tiếp theo, Thế tử sẽ liên tục nhớ lại trải nghiệm hôm nay trong giấc mơ, cảm giác đau đớn sẽ được quay lại từng cái một, chân thực như thể hắn ta đang lạc vào chốn kỳ lạ vậy.

Nhưng khi tỉnh lại, hắn ta sẽ quên hết tất cả mọi thứ.

Hắn ta không thể kể cho bất kỳ ai, chỉ có thể một mình đối mặt với đêm dài đằng đẵng, chịu đựng sự đau khổ và sợ hãi không bao giờ kết thúc này.