Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Cập nhật: 02/06/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 261
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Giống như những người mà họ đã từng chà đạp vậy.

Nhân quả nghiệp báo là chuyện đương nhiên.

...

.

"Lê công tử, ngươi có biết "Võng Lượng Sơn Thị" mà Thế tử nói là nơi nào không?"

Sau khi hai người rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, Nhiếp Chiêu nhớ lại lời khai của Thế tử khiến nàng không khỏi suy nghĩ rồi hỏi Lê U.

Nàng mới đến đây nên cũng là lần đầu tiên nghe thấy địa danh này.

"Cái này thì dễ thôi.

"

Quả nhiên Lê U không làm nàng phải thất vọng, hắn trả lời nghiêm túc như một công cụ tìm kiếm: ""Võng Lượng Sơn Thị" là thị trường ngầm của yêu ma, có căn cứ ở nhiều vùng đất khác nhau, rất được một số Nhân tộc phản đạo hoan nghênh. Thế tử kia nói Di Hoa Cổ đến từ thị trường này, đúng là có khả năng lắm đấy.

"

Theo lời lẽ của Thế tử thì lý do hắn ta có thể qua mặt thiên hạ, gian lận dưới mí mắt của quan chủ khảo của Tiên giới là vì hắn ta đã sử dụng một loại cổ trùng có tên là "Di Hoa Cổ.

"

Con cổ trùng này vốn là thứ thuộc về Ma tộc, tuy không biết nó có năng lực gì nhưng nó có thể khiến "Bài thi" đã được một người ký tên bằng máu được hoán đổi cho một người khác, mà không để lại một chút dấu vết nào.

Từ xa xưa Tiên Ma đã không hòa hợp cho nên Tiên giới không biết đến những thủ đoạn nham hiểm của Ma tộc, đây cũng là chuyện có thể hiểu được.

Trong mấy cuộc đại chiến trước đây của Tiên Ma thì ma thú và cổ độc hoành hành khiến Tiên giới rất bất lực. Chính vì vậy mà nhiều vị tiên quân đã ngã xuống.

Nói tóm lại là…

Cho dù là Thế tử của Trấn Quốc Công hay là những nhi tử của gia đình quyền quý nịnh bợ cha của hắn ta thì tất cả họ đều sử dụng loại phương pháp này, để lén đổi bài thi của người khác. Nhờ vậy mới chiếm lấy được danh ngạch vốn phải thuộc về những học trò nghèo khó.

Nhiếp Chiêu thử tưởng tượng mình là thí sinh dự thi khoa khảo, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ thì trong lòng đã cảm thấy có chút buồn bã và tức giận.

Nàng biết, vốn dĩ người hiện đại liều mạng chiến đấu trong kỳ thi đại học, cũng là vì sự "công bằng" của kỳ thi đại học.

Trên đời này không có sự công bằng hoàn hảo nhưng đối với nhiều người thì kỳ thi này là cơ hội cạnh tranh tương đối công bằng và cũng là duy nhất mà họ có thể tranh thủ được. Nó hệt như ánh sáng thay đổi số phận trong hoàn cảnh khó khăn.

Kỳ thi Tiên thí ở Chấn Châu chỉ luận tài học, không hỏi xuất thân nên tương đương với kỳ thi đại học của thế giới sau này.

Nếu ngay cả kỳ thi đại học cũng không còn công bằng nữa thì liệu những người trên thế giới này còn có nhiêu con đường để thoát ra nữa chứ?

"Được lắm, ngươi giỏi thật đấy.

"

Khóe miệng Nhiếp Chiêu giật giật, nở một nụ cười lạnh lẽo: "Ai làm thần tiên, ai không được làm thần tiên lại cần phải dựa vào một con sâu bọ quyết định. Nếu nói ra ngoài thì người khác sẽ xem đó là chuyện vớ vẩn rồi cười vào mặt ta cho xem.

"

Lê U phụ họa theo: "Đúng thế, đúng là do "sâu bọ" quyết định, không phải cổ trùng.

"

Nhiếp Chiêu quay đầu nhìn hắn: "Cái gì?"

".

.

.

"

Lê U nhướng hàng mi đen nhanh lên một chút, đôi mắt hắn bỗng trở nên u ám, giống như một cái giếng cổ không có ánh sáng, trong đó ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Hắn cứ nhìn nàng với ánh mắt nặng nề như vậy, bình tĩnh nói: "Chắc Nhiếp cô nương cũng biết rồi, đằng sau cổ trùng là sự giàu có và quyền lực. Trong vũng lầy Chấn Châu này, nó là con sâu mọt khổng lồ, tham lam nhất.

"

"Tại hạ cũng không dài dòng nữa, mệnh như hạt bụi nhỏ, chỉ một chút tham vọng không biết tự lượng sức mình…"

"Dọn dẹp sạch sẽ lũ sâu bọ này, dạy cho mọi người trong thiên hạ có thể ngẩng đầu, có thể mạnh mẽ tiến lên phía trước, trèo lên tòa lầu cao vút tận trời mây kia.

"

Giọng nói của hắn trong trẻo, hùng hồn, mỗi một chữ đều đúng trọng tâm. Mặc dù hắn nói rất to nhưng cũng không hề lộ ra vẻ giả tạo hay sáo rỗng.

"Mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao ở trên cao vốn nên soi sáng khắp bốn phương, nhưng bây giờ chỉ có một vài người đứng ở vị trí cao, tay có thể chạm tới ngôi sao. Một thế giới như vậy, không phải quá bất công rồi sao.

"

".

.

.

"

Nhiếp Chiêu bình tĩnh nhìn chằm chằm Lê U, chỉ thấy ánh mắt hắn rất tập trung, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang chờ đợi sự tin tưởng và công nhận từ nàng.

Không biết tại sao, khi đối mặt với sự mong đợi lớn lao này, trong lòng nàng bỗng có cảm giác sứ mệnh rất mãnh liệt.

Không vấn đề gì! Nàng có thể làm được!

Nàng là người dễ bàn nhất!

Nhiếp Chiêu ít khi mở lòng với người khác nhưng đối diện với bài phát biểu vừa nồng nhiệt vừa chuyên nghiệp, tỏa ánh sáng rực rỡ của Đảng này, đương nhiên nàng sẽ không tiếc lời khen ngợi. Nàng lập tức nắm chặt tay Lê U, xúc động nói: “Lê công tử, ngươi đúng là một đồng chí tốt!

!

"