Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Cập nhật: 02/06/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 290
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Lê U: "...

.

"

Người xưa có câu:

"Đồng đức thì đồng tâm, đồng tâm thì đồng chí.

"

"Chỗ cùng giao hữu, tất cũng đồng chí.

"

Tất nhiên là hắn biết "đồng chí" có nghĩa là "Cùng chung chí hướng", là một lời khen hàng thật giá thật.

Nhưng mà hắn.

.

.

Sao mà hắn cảm thấy quái quái thế nào ấy!

!

Người nuôi chó đúng là lạ lùng thật đấy!

!

"Hắt xì!

!

"

Phía sau lưng hắn, Husky cùng với Tiểu Đào Hồng cùng chạy đây tụ họp, hắn ta hắt hơi: "Ai vậy? Ai đang nói xấu ta đó?"

"Do ngươi nghĩ nhiều thôi.

"

Tiểu Đào Hồng vênh váo ghé vào đỉnh đầu Husky, chân trước túm lấy hai cái tai chó của hắn ta, kéo qua kéo lại như thể đang cầm cần điều khiển: "Ngoại trừ A U nhà chúng ta thì còn ai rảnh rỗi nói xấu chó nữa không? Bây giờ A U đang bận rộn lắm, chắc chắn không có rảnh để ý tới ngươi đâu.

"

Husky bị hắn ta kéo hai tai hệt như máy bay thì ngẩng mặt chó lên hỏi: "Tại sao vậy? Chó đã làm gì có lỗi với hắn à?"

Tiểu Đào Hồng khẽ thở dài: "Cũng không hẳn. Hắn từng bị chó cắn.

"

"Đó là khi hắn còn bé, hắn đã bị một đám chó dữ bao vây ở bên ngoài. Mái tóc gần như kéo sạch hết, suýt chút nữa đã trở thành một tên trọc, kể từ đó hắn đã có bóng tâm lý.

"

Husky: ".

.

. ??? "

Đúng là một bóng ma rất lớn luôn ấy!

".

.

.

"

Lê U từng bị chó cắn vẫn cười nói vui vẻ, ngay cả chân mày còn không thèm nhúc nhích mà chỉ như vô tình lùi về phía sau một bước, đổi hướng trò chuyện với Nhiếp Chiêu, giữ khoảng cách an toàn với Husky.

Nhiếp Chiêu: ".

.

.

"

Đồng chí à, động tác lùi lại nửa bước của ngươi là nghiêm túc á hả?

Lê U nghiêm túc lùi lại nửa bước rồi cười tươi như hoa, giơ tay gẩy tóc mái mềm mại cắt ngang trán: "Nãy mới đứng ở đầu gió mà thấy hơi lạnh rồi. Nhiếp cô nương, ngươi không cảm thấy lạnh sao?"

Nhiếp Chiêu: ".

.

.

"

Cách ngươi che giấu nỗi sợ chó, đúng là cảm lạnh thật đấy.

Vì đã biết Di Hoa Cổ đến từ Võng Lượng Sơn Thị nên bước tiếp theo cũng chính là phải bắt con cổ trùng thần kỳ này về nhìn một chút.

Vậy thì vấn đề đến rồi, cái gọi là "Sơn Thị", rốt cuộc mở ở đâu thế?

Tình hình lúc ấy là như thế này…

"Ta, ta không biết!

!

"

Cơ thể của Thế tử Trấn Quốc Công đáng giá ngàn vàng. Từ nhỏ hắn ta đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, chưa bao giờ đặt chân đến "nơi bẩn thỉu" ngư long hỗn tạp kia nên không thể nói chính xác được.

Tuy nhiên, hắn ta là một tay phản bội cha rất giỏi, Nhiếp Chiêu còn chưa bắt đầu tra tấn thì hắn ta đã chảy nước mắt ròng ròng chủ động khai ra: "Nhưng cha ta biết! Người bán mạng cho cha ta cũng biết!

!

"

".

.

.

"

Trên mặt Nhiếp Chiêu tràn ngập vẻ tiếc nuối thu tay lại: "Nói.

"

Trấn Quốc Công có gốc rễ rất sâu ở Chấn Châu, người muốn dựa vào nhiều như mây nên đương nhiên không thể thiếu thủ hạ xông pha khói lửa. Trong số đó có hai con tốt, bọn họ thường được phái đi chạy việc vặt ở Sơn Thị, mua một số thứ yêu tà không ra gì.

Hầu hết những thứ này đều không quan trọng lắm: "Di Hoa Cổ" được mua từ một Cổ sư không có danh tiếng gì, hoàn toàn là việc bất ngờ.

Nghe nói, hiện tại tên Cổ sư kia vẫn còn ở Sơn Thị, cung cấp nguồn hàng cho họ.

Nhiếp Chiêu: “Được, ta hiểu rồi.

Nửa canh giờ sau…

“Cô nương, xin tha mạng, cô nương, xin tha mạng…”

Trong một con hẻm tối tăm không người qua lại, có hai tên làm công bị trói chặt thành một đống như cái bánh bao nhân thịt, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu như giã tỏi: “Trên tiểu nhân còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có con nhỏ ba tuổi, ta không biết mình đã làm gì đắc tội cô nương, xin cô nương khoan dung độ lượng, tha cho tiểu nhân một con đường sống!

“…”

Nhiếp Chiêu lại tiếc nuối thu tay: “Nói đi.

Miệng của hai người này cũng không kín hơn Thế tử là bao, chỉ cần giở ít công phu thì bọn họ đã nói rõ vị trí của Sơn Thị. Ngay cả phương pháp đi vào cũng được giải thích rõ ràng, hơn nữa, cả hai người đều tranh nhau nói cứ như sợ bản thân nói ít hơn đối phương sẽ bị Nhiếp Chiêu tàn nhẫn dùng một chưởng đánh tan nát thành từng mảnh.

Nói đến cuối cùng, cả hai người chỉ hận không thể lôi chuyện tè dầm hồi ba tuổi của mình khai ra hết, chỉ là không ai muốn nghe chuyện đó.

“Chuyện này… Là thật sao?”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, Nhiếp Chiêu nhìn chằm chằm vào lời khai, cau mày nói: “Nếu muốn đi vào Võng Lượng Sơn Thị thì thực sự phải làm theo những quy tắc này nữa sao?”

Thoạt nhìn thì những quy tắc này cũng không có gì quá kỳ lạ, nó đơn giản chỉ là yêu cầu bọn họ đi đến một địa điểm được chỉ định trước, đọc một đoạn ám hiệu “Vừng ơi mở ra”, “Thiên vương cái địa hổ*” gì đó.

*Thiên vương cái địa hổ: Là ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi “Thiên vương cái địa hổ”, Dương Tử Vinh đáp “Bảo tháp trấn hà yêu”.