Thập Niên 70: Mẹ Kế Của Vai Ác

Thập Niên 70: Mẹ Kế Của Vai Ác

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 51
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
     
     

Một cô gái có tài như vậy, đáng lẽ tương lai phải vô cùng rực rỡ, nhưng bởi vì thành phân xuất thân không thể thay đổi của mình, cuối cùng cuộc sống lại trở nên tối tăm như cũ.

Mà người anh họ Nhiếp Quốc Trụ chính là hy vọng cuối cùng của cô.

Nhưng Nhiếp Quốc Trụ ở quân doanh được con gái của thủ trưởng đơn vị để mắt tới, thủ trưởng cũng nhiều lần nói chuyện với anh, hi vọng anh có thể về quê giải trừ hôn ước, kết hôn cùng con gái mình.

Nhiếp Quốc Trụ sau khi đấu tranh tư tưởng nhiều ngày, cuối cùng mấy hôm trước đã gửi thư từ hôn tới nhà Trần Lệ Na, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Trần Lệ Na sáng sớm đã khóc lóc.

Trong trí nhớ của Trần Lệ Na, sau khi mẹ của cô mang đầu heo qua nói chuyện, hôn sự hai người được giữ lại, cuối cùng cô và Nhiếp Quốc Trụ vẫn kết hôn với nhau.

Sau khi kết hôn, Nhiếp Quốc Trụ rời quân đội về quê, Trần Lệ Na phí hết tâm tư để lấy lòng anh, thế nhưng Nhiếp Quốc Trụ lại chỉ biết uống rượu và đánh người.

Hoặc là sẽ lôi chuyện đêm đầu tiên của hai người nhưng không thấy máu trinh ra để nói cô lăng loàn, sau đó bắt đầu khen cô con gái nhà thủ trưởng kia tốt đẹp biết bao nhiêu, cưới cô hối hận đến nhường nào.

Đến thời kỳ cải cách mở cửa, Nhiếp Quốc Trụ ra biển tìm đường kinh doanh.

Nhưng rồi sa đọa vào con đường ăn chơi gái gú, không chuyện chú làm ăn, cuối cùng xảy ra tai nạn xe cộ và chết nơi xa xôi.

Người như vậy có thể so sánh với một người trong tương lai sẽ thống trị thương trường và sở hữu khối tài sản hàng tỷ mà vẫn giữ vững sự trong sạch của mình sao?

Trần Lệ Na lập tức đẩy cửa ra nói: "Mẹ, con quyết định rồi, con muốn giải trừ hôn ước.

"

***

Sáng sớm, dòng sông Tề Tư trải dài trước mặt, xa xa có chiếc máy kéo đang làm việc không biết mệt mỏi trên cánh đồng mùa thu hoạch, người làm của Nhiếp gia trang đang hăng say với công việc của mình, tạo ra một khung cảnh hết sức nhộn nhịp, họ cùng nhau lao động và hát ca.

Trần Lệ Na hít một hơi thật sâu không khí đầu thu chớm lạnh ở nông thôn mới dám chắc chắn rằng bản thân thật sự đã quay trở về quá khứ, quay trở về năm 1970.

Một con đường bắc ngang qua sông Tề Tư với hai bên đường là những cây Bạch Dương lá vàng rực rỡ, dẫn lối vào những hộ gia đình ngói xanh ngói đỏ đang phủ lên mình màu vàng nhạt của nắng.

Đó chính là Nhiếp gia trang, chẳng lẽ thật sự thời Nhiếp Bác Chiêu còn trẻ chỉ sống cách Trần Lệ Na một con sông sao?

Nhưng phải đến năm cô 35 tuổi mới gặp được Nhiếp Bác Chiêu, từ đó cô được nâng niu, cưng chiều, yêu thương.

"Thằng nhóc kia đứng lại đó, không được chạy!

" Bỗng nhiên có một cậu bé khoảng chừng sáu tuổi chạy ngang qua trước mặt Trần Lệ Na, tách hai đứa trẻ đang vật nhau ở dưới đất ra: "Nhiếp Tiểu Cường, sao lại đánh người vô cớ vậy hả?"

Nhất thời hai mắt Trần Lệ Na sáng lên, đi tới nói: "Vệ...

. Nhiếp Vệ Dân?"

Đứa bé lớn nhất đứng chắn phía trước tỏ ý bảo vệ hai đứa nhỏ đằng sau, một nhóc khoảng hai, ba tuổi và một nhóc khoảng bốn tuổi. Mặc dù mới khoảng sáu tuổi thôi nhưng đứa trẻ đứng đầu này rất cảnh giác và mạnh mẽ nhìn thẳng về phía của Trần Lệ Na.

Trần Lệ Na nhất thời nở nụ cười: Đây chẳng phải là Nhiếp Vệ Dân, con trai cả của Nhiếp Bác Chiêu hay sao?

Nhưng mà thời điểm cô gả cho Nhiếp Bác Chiêu thì Nhiếp Vệ Dân đã không còn nữa rồi, cô chỉ có thể nhìn thấy mặt của cậu thông qua ảnh chụp.

Không sai, Nhiếp Bác Chiêu hơn cô mười tuổi, đã có một đời vợ không may mất sớm và để lại ba người con trai.

Nhắc tới ba người con trai này, đáng lẽ là người sau lại càng giỏi giang hơn người trước, tiếc rằng số mệnh ngắn ngủi, cộng thêm việc không được giáo dục đúng cách nên trở thành thành phần không có ích cho xã hội.

Nhưng cô đã trở lại!

Lần này, cô không chỉ có thể gặp lại Nhiếp Bác Chiêu sớm hơn, gả cho anh mà còn có thể cùng nhau bù đắp lại khoảng thời gian hơn mười năm lỡ nhau ở đời trước.