Hạ Tấn Thành hơi nhướng mày, nhìn Lục Thừa với thái độ xem thường.
Lục Thừa híp mắt, anh rất ghét ánh mắt này của Hạ Tấn Thành khi nhìn anh. Lần trước gặp mặt không để ý, nhưng lần này anh cảm thấy người đàn ông trước mặt này hình như có địch ý đối với mình.
Lục Thừa nói: “Bởi vì tôi không thích.
”
Diệp Kiều nhìn trái nhìn phải, có chút mờ mịt.
Hạ Tấn Thành thở dài, giọng nói cũng dịu đi: “Xưởng trưởng Diệp, lần này tôi mang hóa đơn thanh toán tương ớt tháng trước của cô đến cho cô xem, cô chắc chắn không muốn xem qua sao?”
Đôi mắt của Diệp Kiều ngay lập tức phát sáng: “Thật sao? Tháng trước tương ớt của chúng tôi bán được bao nhiêu? Kiếm được bao nhiêu tiền?”
Đây là ngoại hối đầu tiên mà thôn bọn họ kiếm được.
“Không mời tôi ngồi xuống nói chuyện sao?”
“Mời ngồi, mời ngồi, anh ngồi xuống đi. A Thừa, anh lấy chén đũa sạch bên kia qua đây.
”
Diệp Kiều vội vàng đứng dậy giúp Hạ Tấn Thành kéo ghế, đợi sau khi Hạ Tấn Thành ngồi xuống, cô liền chỉ huy Lục Thừa lấy một bộ đồ ăn mới ở bên cạnh anh qua.
Lục Thừa: “ ….
”
“Được.
”
Thật là bực bội!
Một bộ đồ ăn sạch sẽ được đưa đến trước mặt Hạ Tấn Thành. Hạ Tấn Thành hài lòng gật đầu, cầm lấy nước nóng trên bàn, tráng qua chén đũa.
Diệp Kiều rót cho anh ta một tách trà: “Anh uống chút trả trước cho đỡ khát.
”
"Ùm.
"
Hạ Tấn Thành làm bộ uống trà, sau đó chậm chạp mà thở dài: “Haizz!
”
Tiếng thở dài của Hạ Tấn Thành khiến Lục Thừa siết chặt đôi đũa trong tay, anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Kiều Kiều, em không nên chỉ lo cho anh ta. Nào, anh lấy cho em một miếng sườn.
”
“Cảm ơn A Thừa.
” Diệp Kiều cười khẽ nói, bàn tay đặt dưới bàn vỗ chân anh.
Ngay lập tức, sự không vui trước đó của Lục Thừa đã được xoa dịu, trên mặt anh cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Diệp Kiều nhìn về phía Hạ Tấn Thành: “Hạ thiếu, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết một chút được không?”
“Số tương ớt lúc trước các cô vận chuyển đến là 5 tấn, chia ra thành một vạn chai, chúng tôi định giá bán lẻ cho một chai là ba đồng tiền. Trừ chi phí vận chuyển, phí chia thành các chai, chi phí bán hàng...
. tổng cộng có thể kết toán cho nhà máy thực phẩm của cô là 1.
5 vạn nguyên.
”
Cảm thấy bản thấy nói ra con số quá nhỏ cho nên Hạ Tấn Thành cũng có chút ngại ngùng.
“Đây là lần bán hàng đầu tiên, các lô hàng tương đối ít. Cô thể từ từ xem báo cáo cụ thể của tháng này.
”
Nhưng mà anh ta không hề biết, số tiền này đối với Diệp Kiều đã là rất lón.
Nếu không phải bán ở Hồng Kông thì tương ớt của bọn họ cũng không thể nào bán được với giá ba đồng một chai được.
Chi phí để làm ra tương ớt rất thấp, nguyên liệu là đậu nành, thứ mà mọi người không thích, tiền chi phí cho nhân công là 20 đồng tiền một tháng.
Trừ bỏ những cái đó ra, lợi nhuận trong vòng 12 tháng của nhà máy thực phẩm của bọn họ đã lên đến hơn một vạn nguyên.
Nếu lão trưởng thôn Lưu Thiên Hà mà biết được, nhất định sẽ hưng phấn đến ngất xỉu mất.
Diệp Kiều cầm tờ kết toán trong tay, trên đó viết không có gì khác biệt so với lời Hạ Tấn Thành nói.
Cô cẩn thận gấp tờ giấy lại rồi cất vào trong túi của chính mình.
“Cảm ơn Hạ thiếu, sau khi trở lại thôn tôi sẽ tìm kế toán đem số tiền này nhập vào tài khoản.
”
“Ừm, tiền đã được chuyển vào tài khoản của nhà máy các cô. Cô có muốn chuyển nó thành Đồng hay không là tùy cô.
"
Ở Hồng Kông những thứ được bán đi sẽ được thanh toán bằng đô la Hồng Kông, nếu Diệp Kiều bọn họ muốn lấy nó ra, trước tiên phải đổi thành Đồng.
“Được.
”
Tuy nhiên Diệp Kiều cảm thấy, Thị trưởng Miêu Vĩ sẽ không để bọn họ đổi toàn bộ thành đồng.
Dù sao nó cũng là ngoại hối, nó có thể được sử dụng trực tiếp trên thị trường quốc tế.
Hiện tại Trung Quốc rất cần ngoại hối, chuyện này ai cũng biết. Không chỉ có quốc gia cần mà chính quyền địa phương cũng cần.
Diệp Kiều tính đợi sau khi kết thúc liên hoan, cô sẽ gửi một phần điện báo cho Thị trưởng Miêu, đem mọi việc nói với ông ấy một chút.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, tôm hùm phô mai đã làm xong, Chương Chiêu và hai người phụ bếp đến đưa đồ ăn.
“Kiều Kiều, cho em tôm hùm nè.
”
Lục Thừa dùng tay mở tôm hùm ra, lấy ra một miếng thịt lớn quấn thêm một ít phô mai rồi đưa đến bên miệng của Diệp Kiều.
Mấy anh em có mặt ở đó nháy mắt với nhau, thầm thở dài: Người có vợ có khác!
Diệp Kiều lén lút nhìn mọi người một cái, cảm thấy không ai chú ý đến bọn họ, lúc này mới đỏ mặt nghiêng đầu lại gần cắn một miếng.
Lục Thừa cưng chiều nhìn cô: “Ăn ngon không?”
“Ừ, hương vị thật sự rất ngon.
”
Diệp Kiều không chút do dự mà giơ ngón tay cái lên.
“Thịt rất tươi. Xem ra đầu bếp Chương thật sự đã chọn những con tôm hùm tươi ngon nhất cho chúng ta.
”
“Vậy anh cũng thử một miếng xem thử.
”
Lục Thừa nói xong, đem miếng thịt tôm lúc nãy cô không ăn hết cho vào miệng nhai nuốt, ánh mắt như có như không liếc nhìn Hạ Tấn Thành.
“Thật sự rất ngon. Thịt tôm còn có chút vị ngọt.
”
Hạ Tấn Thành cười nhạo: “Đây là tôm hùm phô mai, nó được nướng lên và không cho thêm đường vào đó.
”
Khoé miệng Lục Thừa nhếch lên: “Có lẽ là do tôi và vợ mình cùng ăn chung một miếng thịt, cho nên tôi mới cảm thấy thật ngọt.
”
Diệp Kiều: “.
.
.
.
”
Chậc, cuối cùng cô cũng nhận ra, chồng mình là đang ghen.
Nhưng tại sao lại ghen chứ?
Diệp Kiều có chút khó hiểu, cô liếc mắt nhìn Hạ Tấn Thành đang ngồi một cách lười biếng lại liếc mắt nhìn về phía người đàn ông của mình đang càng lúc càng tiến sát về phía cô.
Chả lẽ tính chiếm hữu của anh ấy lại nổi lên sao?
Haiz! Lục Thừa không phải là nghĩ có đàn ông thích cô chứ?
Diệp Kiều trợn tròn mắt, có chút vui vẻ, lại có chút không nói nên lời.
Cô biết rất rõ hoàn cảnh của bản thân, dung mạo bình thường, tính cách không nổi bật, không thích chơi bời, không thích gây sự, làm sao Hà Tấn Thành có thể thích cô chứ.
“Hạ thiếu, anh đừng khách khí, cứ ăn tự nhiên.
”
Vừa rồi Diệp Kiều đã gọi phục vụ của Yến Cẩm Đường lấy thêm vài món ăn, vừa hay những món ăn này lại được đặt trước mặt Hạ Tấn Thành.
Hạ Tấn Thành không chút do dự gật đầu: “Ừm, tôi sẽ không khách khí nữa.
”
“Anh Tấn Thành, Anh đến Yến Cẩm Đường sao không tìm em.
.
.
”
Cửa phòng bao của bọn họ lại lần nữa bị người ta dùng sức đẩy ra.
Người ngồi phía ngoài cùng là Lưu Ba không kịp phòng bị liền bị một giọng nữ bén nhọn doạ sợ, miếng thịt tôm hùm vừa mới ăn vào trong miệng ngay lập tức trượt vào trong khí quản.
“Khụ khụ khụ khụ!
”
“Nhóc Ba à!
”
Hai người bên cạnh vỗ lưng giúp cậu ấy một lúc lâu mới làm cho Lưu Ba bình thường trở lại.
Chờ sau khi Lưu Ba bình thường trở lại, cậu ấy liền cảm thấy một cơn gió thổi từ bên cạnh, hướng về phía những người bên trong.
“Diệp Kiều! Lại là cô! Sao cô lại âm hồn không tan như vậy chứ? Không quấn lấy vị hôn phu của tôi cô sẽ chết sao? Cô thiếu đàn ông đến vậy à?”
Ngũ quan của Uông Ngôn Hi trở nên vặn vẹo, đi đến nửa đường liền giơ tay lên, muốn tát Diệp Kiều một cái.
Diệp Kiều bị cô ấy làm cho hoảng sợ, nhanh chống trốn vào trong ngực Lục Thừa.
“Em ăn nói bậy bạ cái gì vậy”
Hạ Tấn Thành đang ngồi ở gần đó, khi nhìn thấy Uông Ngôn Hi tiến đến, ngay lập tức đứng dậy ngăn cản cô ấy.
Uông Ngôn Hi không ngừng giãy giụa trong lòng Hạ Tấn Thành:
“Anh Tấn Thành, tại sao đến bây giờ anh vẫn còn muốn che chở cho cô ta? Cô ta là một người phụ nữ đã có gia đình, lại còn muốn dây dưa với anh, em hận không thể đánh chết cô ta.
”
Diệp Kiều cũng rất tức giận, lần trước ở hội chợ thương mại vải dệt, Uông Ngôn Hi luôn miệng chỉ trích chính cô, lúc đó cô nghĩ ở đây có nhiều người nên không muốn mắng cô ấy.
Nhưng mà, vì cô nhường nhịn cô ấy hết lần này đến lần khác mà cái cô Uông Ngôn Hi giống như cho điên này cứ mắng cô như vậy.
Ở đây có chồng cô, có bạn bè của cô, cũng có bạn bè của chồng cô.
Nếu cô không cãi lại cô ấy, Diệp Kiều cảm thấy mình thật sự quá hèn nhát.
“Đồng chí Uông, con mắt nào của cô thấy tôi và Hạ Tấn Thành dây dưa với nhau? Cô động một chút là muốn xông lên đánh đánh giết giết, cô có tin tôi báo cảnh sát bắt cô hay không?”
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!