Uông Ngôn Hi bị Hạ Tấn Thành chặn lại cả người không thể nhúc nhích nhưng khi nghe thấy Diệp Kiều nói thẳng thừng như vậy, cô tức giận đến mức cả mặt đều đỏ bừng.
“Cô, cô, cô!
”
“Tôi cái gì mà tôi? Nếu cô thích Hạ Tấn Thành, cô nên đường đường chính chính mà đi hẹn hò với cậu ta đi.
”
Diệp Kiều dựa vào trong lồng ngực của chồng cô cả người có cảm giác rất an toàn nên nói chuyện càng thêm thẳng thắn và mạnh mẽ.
“Tôi và Hạ Tấn Thành chỉ là mối quan hệ hợp tác làm ăn thuần túy. Mỗi lần tôi đi tìm anh ta là vì để có thể bán được tương ớt của làng chúng tôi và mỗi lần anh ấy đến tìm tôi cũng chỉ là phản hồi với tôi về doanh số bán hàng.
”
Còn không phải sao! Vừa rồi họ còn nghe thấy vị Hạ thiếu gia này cùng với chị dâu nhà họ nói về vấn đề tính toán doanh thu hay sao.
Đám tiểu tử ở đây vốn dĩ nhìn thấy Uông Ngôn Hi lao vào tới liền chửi mắng người khác, họ còn tưởng rằng Diệp Kiều thật sự chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người ta.
Bây giờ, sau khi nghe Diệp Kiều nói vài câu, họ lập tức liền hiểu ra.
Chị dâu nói đúng mà!
“Hạ thiếu gia! Cậu cũng nói vài lời đi chứ?”
Diệp Kiều biết rằng nhân vật chính Hạ Tấn Thành rất cần thiết phải ra mặt ngay lúc này, nếu không vấn đề sẽ tiếp tục trở nên khó kiểm soát hơn.
Miệng đời xỉa xói, giả cũng thành thật đấy.
Lời đồn đãi thật sự là một thứ gì đó rất kinh khủng, trong lòng Diệp Kiều biết rất rõ ràng, trong cuốn sách gốc, nữ phụ Diệp Châu châu cũng chính là bởi vì tin đồn không có thật khủng bố tinh thần nên mới dẫn đến việc tự sát mà chết.
Nghĩ đến đây, môi của Diệp Kiều trở nên hơi tái nhợt, đôi tay gắt gao nắm lấy cánh ta của Lục Thừa.
Lục Thừa chau mày, cúi đầu nhìn Diệp Kiều lo lắng hỏi.
“Kiều Kiều, em có chỗ nào cảm thấy không khỏe sao?”
Môi Diệp Kiều run run, cố gắng hít thở đều đặn nói: “Không sao, có lẽ là em quá xúc động thôi.
”
"Ừm.
"
Tình huống hiện tại vô cùng rắc rối và phức tạp, Lục Thừa cũng không có biện pháp nào để an ủi cô, chỉ có thể đổi tư thế của mình một chút để cô có thể dựa vào mình thoải mái hơn một chút.
Biểu tình của Hạ Tấn Thành có chút phức tạp, khi anh ta nghe thấy trong lời nói của Diệp Kiều chỉ xem bọn họ là mối quan hệ đối tác làm ăn, ánh sáng trong mắt anh ta trở nên ảm đạm không ít.
Không nghĩ tới, ở trong lòng của Diệp Kiều, anh thậm chí cũng không được xem là một người bạn.
Tuy nhiên, Diệp Kiều nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường, họ không có nhiều cơ hội gặp nhau, hai lần gặp nhau cuối cùng đều chia tay trong lúc không vui vẻ gì mấy.
Giữa lông mày của Hạ Tấn Thành tràn đầy buồn phiền, giọng nói cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Uông Ngôn Hi, cô đừng có mà gây náo loạn nữa.
”
Nước mắt của Uông Ngôn Hi trong nháy mắt chảy xuống, mắt cô như có làn hơi nước mờ ảo, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tấn Thành.
“Anh Tấn Thành, anh thật sự rất ghét em hay sao?”
Hạ Tấn Thành kéo cô ta đi ra ngoài: “Kiều...
. giám đốc Diệp, lần này thật sự xin lỗi cô. Dù sao hóa đơn cũng đã đưa xong cho cô, mục đích đến đây cũng đã hoàn thành. Chúng tôi liền không làm phiền bữa tiệc gia đình của cô nữa.
”
Tạm dừng lại một chút, Hạ Tấn Thành nhìn về phía Lục Thừa và nói.
“Giám đốc Lục, hy vọng lần sau chúng ta có thể gặp nhau yên bình hơn. Tôi rất có hứng thú với chiếc máy nghe nhạc MP3 của anh.
”
Hạ Tấn Thành đã ở Thâm Thành lâu như vậy nên anh ấy đương nhiên đã quen thuộc với những thay đổi trong trung tâm thương mại. Biết rõ lòng bàn tay, anh ấy cũng rất rõ ràng về các cuộc thảo luận của máy nghe nhạc MP3 khuấy động toàn bộ giới kinh doanh.
Lần này nhìn thấy Lục Thừa, anh vốn là muốn tìm một cơ hội củng Lục Thừa nói về chuyện hợp tác.
Hồng Kông cùng với thị trường nước ngoài đều rất rộng lớn, Hạ Tấn Thành muốn làm một đại lý quốc tế.
“Đúng rồi, giám đốc Lục, tôi muốn nhắc anh một chuyện. Hãy đi đăng ký bằng sáng chế cho máy nghe nhạc MP3.
”
Lục Thừa khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn Hạ thiếu gia. Tôi đã cho người đi xin bằng sáng chế cho chiếc máy, vài ngày nữa sẽ nhận được.
”
Hạ Tấn Thành sửng sốt một chút tiếp đó bật cười: “Đúng vậy, tôi đều đã quên giám đốc Lục luôn là một người thông minh. Vậy.
.
.
Hẹn gặp lại.
”
Nói xong câu đó, Hạ Tấn Thành kéo Uông Ngôn Hi cánh tay, cưỡng ép cô ta rồi kéo đi.
Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm sau đó lại ngồi xuống ghế.
Lục Thừa lấy khăn giấy ra lau trán cho trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.
“Kiều Kiều, anh đưa em đi bệnh viện xem thử? Em đổ mồ hôi hơi nhiều thì phải.
”
Diệp Kiều miễn cưỡng gượng cười, đặt tay phải lên bụng, giọng nói trầm thấp, có chút xấu hổ.
“A Thừa, em có thể là do quá mức căng thẳng. Em còn chưa từng cãi nhau với ai cả.
.
.
”
Đây là lời nói thật lòng của cô, kiếp trước Diệp Kiều không thể nói là mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng là từ khi đi theo sư phụ của cô, bởi vì tài năng nấu nướng của cô cực cao cho nên mọi việc cô làm vẫn rất là suôn sẻ. Lại còn bởi vì cô vẫn luôn ở trong bếp nấu ăn, sống hướng nội ít giao thiệp với bên ngoài, cô sống đã hơn ba mươi năm nhưng cũng chưa từng cãi nhau với người khác.
Khi vừa rồi cô ấy cãi nhau với Uông Ngôn Hi, Diệp Kiều đã nghĩ rằng đó là một trận cãi vã.
.
.
, nhưng cô không biết nên cãi nhau như thế nào.
Bây giờ nghĩ lại, Diệp Kiều cảm thấy màn cãi nhau vừa rồi của cô ấy thực sự rất tệ!
“Sau này mình còn phải rèn luyện nhiều hơn nữa. Khi nào về quê em sẽ quan sát mẹ chồng nhiều hơn. Em nghe nói rằng mẹ rất biết cãi nhau, ở làng Hạ Hà, bà gần như bất khả chiến bại với tất cả phụ nữ trong làng.
Nghe cô nói xong, Lục Thừa rất có chút dở khóc dở cười.
“Em nha.
”
“Ha, ha. Em đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
” Diệp Kiều sờ sờ bụng của chính mình, bụng đã không còn đau nữa, cô giơ tay bắt lấy cánh tay của Lục Thừa, nhẹ nhàng làm nũng nói: “Nhanh, nhanh lên, em mới chỉ ăn được một miếng tôm hùm thôi! Anh bóc cho em thêm một con đi.
"
“Được!
” Lục Thừa gật đầu, cầm lên cái kìm một lần nữa, bóc ra thịt tôm xinh đẹp. để vào trong bát của cô: “Em ăn từ từ thôi, còn rất nhiều.
”
Đầu bếp Chương Chiêu thực sự rất tinh ý, cho vào bàn của họ hai đĩa tôm hùm lớn, mỗi con ước tính nặng ít nhất 3-4 cân, có một con tổng cộng bốn cân, đủ cho tất cả mọi người.
“Uông Ngôn Hi, chúng ta hãy kết thúc việc hẹn hò xem mắt này đi.
”
Uông Ngôn Hi vừa mới ngừng khóc, đột nhiên nghe những lời này, hốc mắt của cô lại nỗi đau lên muốn khóc trở lại.
“Anh Tấn Thành, đây là hôn sự của hai nhà chúng ta.
”
Hạ Tấn Thành buông tay cô ra, trầm giọng lui về phía sau vài bước.
“Tôi biết. Tôi sẽ chấp nhận số phận của mình.
.
.
”
Nguyên nhân chính là anh luôn cảm thấy có lỗi với mẹ mình. Anh không có năng lực như anh trai của mình, anh cũng không đứng đầu trong học tập và anh cũng chưa có sự nghiệp của riêng mình, cha không thích anh cho lắm.
Từ nhỏ mẹ của anh đã nói với anh rằng chính vì anh không đủ giỏi cho nên bố anh không bao giờ về nhà, điều đó khiến một người vợ cả như mẹ của anh không có một chút địa vị nào trong gia đình cả.
Hạ Tấn Thành vẫn luôn rất áy náy, nghĩ rằng anh ấy không thể làm hài lòng mẹ mình ở những phương diện khác thì anh có thể thỏa mãn ý nguyện của trong việc hôn nhân.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này anh cảm thấy rất buồn và cảm thấy cuộc sống trở nên thật vô nghĩa.
Trong một giấc mơ đêm qua, anh nhớ lại những gì ông nội đã nói với anh trước khi ông qua đời. Ông nội nói: Chỉ cần anh hạnh phúc là được, dù sao những gì ông anh để lại cho anh cũng đủ để cho anh sống sung túc rồi.
“Tuy nhiên, giờ tôi đã nghĩ thông suốt. Tôi không muốn lấy người mình không thích.
”
Uông Ngôn Hi nghiến chặt răng nói: “Là bởi vì Diệp Kiều hay sao?”
Cái con tiện nhân đó!
Hạ Tấn Thành khẽ cau mày nói: “Không liên quan gì đến cô ấy, chỉ là hai chúng ta không thích hợp mà thôi.
”
“Không thích hợp chỗ nào?! Chúng ta có gia cảnh giống nhau, nếu chúng ta kết hôn, đó sẽ là một mối liên minh bền chặt, gia đình anh ở thành phố Hồng Kông, nếu anh muốn quay về Trung Quốc, vừa vặn gia đình của em cũng có thế lực ở Trung Quốc, cho nên em có thể giúp anh.
”
Uông Ngôn Hi không chịu từ bỏ vươn tay ra bám lấy Hạ Tấn Thành.
“Anh Tấn Thành, anh đừng nóng giận có được không. Em về sau sẽ không làm như vậy nữa, thực xin lỗi.
.
. Là em ghen tuông vô cớ.
.
.
Hạ Tấn Thành lại lui về phía sau hai bước né tránh sự động chạm của cô.
“Uông Ngôn Hi, hôn nhân không phải là sự trao đổi của ngang giá, hai chúng ta không có nền tảng tình cảm, nếu chúng ta kết hôn, đó sẽ là sự tra tấn lẫn nhau. Hơn nữa, tôi không tức giận, tôi chỉ muốn nói rõ cho cô biết rõ mà thôi.
”
Uông Ngôn Hi toàn thân khẽ run, cô cố gắng nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi.
“Em không muốn nói rõ ràng bất cứ điều gì, em chỉ muốn chúng ta hòa thuận với nhau. Chúng ta đã có một cuộc xem mắt gặp mặt và chúng ta đã đồng ý rõ ràng về việc kết hôn.
”
Hạ Tấn Thành giơ cổ tay lên né tránh ánh mắt của Uông Ngôn Hi rồi nói.
“Thời gian không còn sớm, để tôi đưa cô về nhà.
”
Nói xong, anh đi về phía trước.
Uông Ngôn Hi gắt gao cắn môi dưới, ánh mắt lộ ra vẻ cố chấp làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Cô ta thấy ở ven tường có một chậu hoa đặt trên một cái ghế nhỏ, cô nhanh chóng vọt chạy qua bên đó bắt lấy cái chậu hoa to ấy liền đập ngay vào sau đầu của Hạ Tấn Thành!
“Cô.
.
.
”
Hạ Tấn Thành kinh ngạc trừng lớn hai mắt, quay đầu lại nhìn về phía Uông Ngôn Hi.
Uông Ngôn Hi môi run rẩy thật sự lợi hại: “Anh Tấn Thành, đây đều là do anh ép buộc em.
.
.
"Rầm!
"
Trước mắt Hạ Tấn Thành tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!