Diệp Kiều lăn một vòng ở trên giường làm chiếc váy đang mặc trên người trở nên xộc xệch, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế.
Mái tóc đen cũng có chút tán loạn, vương vãi trên ga giường như mực bắn tung tóe.
Lục Thừa nhìn thấy hết thảy, ánh mắt trầm xuống, anh đứng cạnh mép giường, cởi từng cúc áo sơ mi của mình. Cơ thể cường tráng dần lộ ra với cơ bắp đường và cong vô cùng hoàn mỹ.
Gương mặt Diệp Kiều dần đỏ lên, ánh mắt khẽ động, nhưng lại không
có cách nào dời đi.
“A Thừa...
.
.
.
. A!
” Lời của cô còn chưa nói xong, Lục Thành đã nắm lấy mắt cá chân cô, kéo cô đến cuối giường, đè cô ở dưới thân.
Ngón tay Lục Thừa tùy ý đặt trên cổ áo rộng thùng thình của cô, chạm vào làn da lộ ra bên ngoài khiến cả người cô run lên.
“Kiều Kiều, hôm nay em thật sự không ngoan.
”
"Em.
.
.
.
.
.
"
Nhìn người phụ nữ với ánh mắt quyến rũ dưới thân mình, bởi vì bị anh đè dưới thân mà hô hấp cũng dần trở nên hỗn loạn.
Lúc lên lúc xuống, nhìn vô cùng yếu đuối.
Lục Thừa càng thêm làm càn, cúi đầu hôn xuống.
“Trẻ hư phải bị trừng phạt.
Trên chiếc giường mềm mại, cơ thể của hai người giao hoà vào nhau, không khí trong phòng cũng dần nóng lên.
“Lạch cạch.
”
Sau khi âm thanh rất nhỏ vang ra, toàn bộ căn phòng ngay lập tức rơi vào bóng tối, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau, vừa dịu dàng lại mang theo sự lưu luyến.
Diệp Kiều lần nữa nặng nề chìm vào giấc ngủ, ngủ đến nữa đêm lại cảm thấy bụng mình có chút đau nhức.
Cô cau mày, phát ra tiếng rên rỉ.
Lục Thừa nằm đối diện với cô, tay chân dài của anh trực tiếp ôm cơ thể cô vào trong ngực, chỉ cần Diệp Kiều có chút động tĩnh, anh sẽ lập tức phát hiện được.
“Kiều Kiều, làm sao vậy?”
Lục Thừa đang mê man ngủ, giọng nói có chút trầm thấp.
Diệp Kiều cảm giác bản thân bị anh ôm chặt hơn, chóp mũi cô chạm vào cổ anh, theo bản năng mà cọ cọ, giọng nói của Kiều Kiều trở nên mềm mại.
“A Thừa, bụng em có chút đau.
”
“Đau sao?”
Lục Thừa ngay lập tức thanh tỉnh, vươn tay bật đèn ở đầu giường.
Sau khi căn phòng được thắp sáng, anh lập tức kéo chăn trên người bọn họ ra.
Diệp Kiều co rúm lại một chút, trên người cô chỉ ăn mặc một chiếc váy ngủ, cổ váy ngủ khá rộng, khi ngủ bị kéo làm lộ ra một mảng lớn da thịt, chỉ vừa đủ che đi bộ ngực của cô.
Cảnh đẹp như vậy xuất hiện trước mắt, nhưng Lục Thừa lại không rảnh để thưởng thức, anh khiếp sợ mà nhìn về phía thân dưới của hai người.
Nơi đó có một ít chất lỏng màu đỏ.
Nó không chỉ nhuộm đỏ làn váy của Diệp Kiều và còn nhuộm đỏ góc áo của Lục Thừa.
“Kiều.
.
.
.
.
. Kiều Kiều.
.
.
.
.
. em chảy máu.
”
Diệp Kiều ôm bụng, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, nhìn vết máu dưới thân có chút ngây ngốc.
“Còn chưa đến kỳ kinh nguyệt mà”
Kỳ kinh của cô mỗi tháng đều rất đúng ngày, dao động không quá 3 ngày, tháng trước kinh nguyệt vừa mới đến rồi.
Lục Thừa có chút hoảng sợ, anh sợ Diệp Kiều lạnh cho nên liền lấy chăn đắp lại cho cô, giọng nói trở nên run rẩy.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ? Anh đưa em đến bệnh viện nhé.
”
Nói đến bệnh viện, Lục Thừa lập tức xoay người xuống giường, cầm lấy quần áo trên ghế mặc vào.
“Kiều Kiều, em đừng lo, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.
”
“Vâng, anh cũng đừng lo lắng quá, em nghĩ sẽ không có việc gì, chỉ là cảm thấy bụng có chút đau, rất giống kỳ kinh nguyệt đến.
”
Diệp Kiều nhìn thấy đôi tay run rẩy khi đang mặc quần áo của anh liền ôm chặn an ủi.
Động tác của Lục Thừa rất nhanh, sau khi mặc xong quần áo liền bế Diệp Kiều lên, đi về phía phòng vệ sinh.
Mỗi lần bọn họ xong việc, Lục Thừa sẽ ôm cô vào phòng vệ sinh để rửa sạch, cho nên bây giờ trên người không thấy có giấu vết gì quá rõ ràng chỉ thấy trên xương quai xanh tinh xảo có một dấu hôn nhỏ.
Trong phòng vệ sinh, cô được thay đi bộ váy ngủ và đồ lót đã bị ướt và được mặc vào bộ đồ lót khô ráo đã được lót sẵn băng vệ sinh.
Lúc này Lục Thừa mới bế cô ra ngoài, đặt cô lên giường, anh quỳ gối bên giường lấy quần áo ra mặc cho Diệp Kiều.
Diệp Kiều dựa theo yêu cầu của anh, giơ tay mặc áo và quần dài vào, cuối cùng bị anh dùng áo gió bọc lại.
“Thật ra không lạnh lắm.
.
.
.
.
.
”
“Ban đêm nhiệt độ rất thấp.
”
Lục Thừa nắm lấy tay cô, cài khuy áo gió trên người cô đến tận cổ.
“May mắn là chúng ta vẫn chưa gửi tiền vào ngân hàng.
”
Lục Thừa ngồi xổm xuống, từ trong gầm giường lôi ra một cái rương nặng trịch, mở rương ra, bên trong có một chồng tiền lớn.
Ở niên đại này, hộ gia đình có vạn nguyên rất ít, máy nghe nhạc Thừa Phong bán trăm vạn nguyên, vì vậy nếu nó được gửi vào ngân hàng, nó nhất định sẽ gây nên chấn động lớn. Vốn đĩ anh muốn cất giữ nó ở nhà một thời gian, sau đó sẽ xem xét nên trả tiền cho ngân hàng hay vẫn là mua thêm dây chuyền sản xuất mới.
Nhưng vẫn chưa thực hiện được cho nên mỗi ngày hai người bọn họ đều ngủ trên năm trăm vạn tiền.
Bậy giờ vừa lúc để Lục Thừa sử dụng
Lục Thừa lấy từ trong rương ra ba xấp tiền dày cộp, bỏ vào trong cái túi lớn nhất của Diệp Kiều, anh đứng dậy bế Diệp Kiều lên, túi để ở khuỷu tay.
Vì để thuận tiện cho việc đi lại giữa nhà máy và cửa hàng, khoảng thời gian trước Lục Thừa đã mua một chiếc xe tải nhỏ, chiếc xe này giống hệt chiếc xe anh thường mượn.
Anh mua một chiếc xe cũ, giá rất rẻ, chỉ có 5 vạn.
“Chiếc xe này thực sự rất đáng mua.
”
Lục Thừa đặt Diệp Kiều trên ghế phụ, cảm thán một câu.
“Kiều Kiều, em cầm túi đi, anh đi nói với A Triệu một tiếng.
”
Bây giờ Lục Thừa không biết rốt cuộc thân thể Diệp Kiều như thế nào, nếu Diệp Kiều xảy ra chuyện gì, anh nhất định không thể rời đi được. Nếu Kiều Kiều phải nhập viện, anh cần có một người quay trở về lấy đồ giúp.
Diệp Kiều dựa vào ghế ngồi, cảm thấy hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều, bụng hình như không còn đau nữa.
Vài phút sau, Lục Thừa đã trở lại, Trương Triệu cũng khoác quần áo đi ra cửa, nhìn hai người bọn họ lái xe rời đi.
Phụ khoa, khoa cấp cứu của Bệnh viện.
Vị bác sĩ tóc bạc trầm ngâm một hồi lâu, lúc này một lời khó nói hết mà nhìn về phía cặp vợ chồng trẻ trước mặt.
“Bản thân mang thai còn không biết sao?”
Diệp Kiều ngây ngẩn cả người: “Tôi mang thai sao? Nhưng mà kinh nguyệt của tôi hàng tháng đều đến rất đều đặn.
”
Lúc trước cô than thở hiệu suất của bản thân quá thấp, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa mang thai.
“Mang thai ba tháng.
”
Vài thời điểm này, có nghĩa là lúc cô đến Thâm Thành không bao lâu đã mang thai rồi.
Lão bác sĩ đẩy gọng kính viễn thị trên sống mũi: “Có người khi mang thai mấy tháng đầu sẽ có kinh nguyệt, nhưng lượng kinh nguyệt tương đối ít. Cô nằm viện mấy ngày đi, người trẻ tuổi không biết tiết chế, thiếu chút nữa thì mất luôn đứa con.
”
Sắc mặt Lục Thừa tái nhợt.
Môi Diệp Kiều run lên, cô quay đầu nhìn thấy dáng vẻ này của người đàn ông nhà mình liền có chút đau lòng, vươn tay nắm lấy tay anh.
Lục Thừa lập tức trở tay nắm lấy tay cô, hai người nắm chặt tay nhau.
Diệp Kiều lo lắng hỏi: “Vừa rồi tôi bị chảy máu, có ảnh hưởng đến đứa nhỏ hay không?”
Lão bác sĩ nói: “Hiện tại đứa bé còn nhỏ, không có việc gì, cô nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày lấy ít thuốc dưỡng thai là được.
”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.
”
“Lát nữa tôi sẽ làm xét nghiệm máu để xác định lại chẩn đoán thêm lần nữa” Lão bác sĩ viết xuống đơn thuốc, sau đó lại. “Hiện tại, cô đi lấy máu trước, nộp thêm ít viện phí.
.
. Nhìn các người hẳn là không thiếu tiền nhỉ?”
Ánh mắt Lục Thừa kiên định: "Bác sĩ, ngài cứ kê loại thuốc đắt tiền nhất thuốc, chúng tôi có tiền.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!