Vị bác sĩ liếc nhìn anh ta một cái, quyết định tha thứ cho cái kẻ nhà giàu mới nổi này.
“Không có thuốc nào là đắt nhất cả, chỉ có thuốc thích hợp mà thôi. Nếu cậu không thiếu tiền, đợi chút nữa cậu có thể đi xét nghiệm máu gấp, khi nào có kết quả thì hãy đến gặp tôi để lấy đơn thuốc được kê.
”
Nói xong, bác sĩ đó phất phất tay: “Được rồi, hai cô cậu hãy nhanh đi ra ngoài đi.
”
“Cảm ơn bác sĩ.
” Diệp Kiều cười gật đầu, vừa mới đứng dậy khỏi ghế đã bị Lục Thừa ôm bé lên.
Cô thuận thế liền vòng tay quanh bờ vai của anh.
“Chậc, chậc, người trẻ tuổi bây giờ ấy à.
” Vị bác sĩ già thở dài nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Lục Thừa ôm cô bước đi nhanh nhẹn, môi luôn mím chặt dọc theo trên đường đi.
Diệp Kiều an tâm mà dựa vào trong lòng ngực và trấn an anh: “A Thừa, anh sẽ không trách em chứ?”
Lục Thừa sửng sốt một chút rồi nói: “Anh trách em làm cái gì?”
Này rõ ràng là anh sai, nếu không phải anh không biết nặng nhẹ, anh không ghen tuông bậy bạ chỉ vì một số chuyện vặt vãnh như thế, cũng sẽ không làm hại Kiều Kiều thiếu chút nữa sinh non. Nếu đứa nhỏ này không thể giữ được, đời này Lục Thừa đều không thể tha thứ
cho mình.
Diệp Kiều hơi hơi đứng dậy, đem mặt mình úp vào cằm của anh mà cọ Cọ.
“Trách em không chăm sóc tốt con của chúng ta, em đã mang thai ba tháng rồi, nhưng em không có cảm giác gì cả, em không phải là một người mẹ tốt.
”
Lực chú ý của Lục Thừa bị cô chuyển hướng, không còn vướng vào cảm giác tội lỗi áy náy nữa mà an ủi cô.
“Không có việc gì, Kiều Kiều, anh tin rằng con của chúng ta là sẽ không trách em đâu.
“Vâng, vợ chồng chúng ta sẽ đối xử với nó thật tốt đúng không?”
Lục Thừa dùng sức gật đầu: “Anh bảo đảm!
”
Mục đích anh ấy làm việc chăm chỉ để kiếm tiền là để vợ con anh ấy có một cuộc sống tốt đẹp! Khi đứa trẻ chào đời, nhất định anh sẽ mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này đến cho cô. Bảo đảm rằng cô ấy muốn những vì sao sẽ có những vì sao chứ không bao giờ là mặt trăng.
“Em tin anh.
”
Diệp Kiều ôn nhu dịu dàng nói.
Sau khi lấy máu xét nghiệm và lấy đơn thuốc mà bác sĩ kê, Lục Thừa vội vàng làm thủ tục nhập viện cho cô.
Diệp Kiều thực thuận lợi nằm trên giường sản phụ khoa của bệnh viện thành phố Thâm Thành.
Các thiết bị hiện tại không tiên tiến như các thế hệ sau, thứ duy nhất có thể thấy là những bức tường trắng, ga trải giường sọc và chăn bông. Nhưng điều tốt là bây giờ mọi người kiếm được ít tiền hơn, viện phí tốn kém và có rất ít người nhập viện.
Nơi Diệp Kiều ở chính là phòng dành cho hai người, trên thực tế chỉ có một mình cô ở mà thôi.
Trên mu bàn tay của cô có gắm một cây kim, nước thuốc lạnh lẽo đi vào mạch máu của cô, lạnh lẽo đến mức khiến cho Diệp Kiều run rẩy toàn toàn thân.
“Kiều Kiều, em cẩn thận một xíu, đừng lộn xộn.
”
Diệp Kiều mơ mơ màng màng nghe thấy một giọng nói, mở mắt ra liền nhìn thấy Lục Thừa đang cầm trên tay hai lọ thuốc 500ml bên trong chứa đầy nước sôi, tay của anh cũng vì tiếp xúc với bình thủy tinh cho nên đều bị nóng đỏ lên.
Bọc lọ thủy tinh bằng một chiếc khăn sau đó đặt nó bên dưới tay của Diệp Kiều.
Lục Thừa thật cẩn thận chạm vào đầu ngón tay đang lạnh cóng của cô hỏi: “Kiều Kiều, em có cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Diệp Kiều hoàn toàn buồn ngủ, không biết lọ thuốc này có thể giúp ngủ được hay không. Kết quả là khi nghe thấy điều này, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên gương mặt của cô.
“Em đã tốt hơn rất nhiều rồi. A Thừa, anh cũng nghỉ ngơi trong một chút đi.
”
“Anh không sao. Anh cũng không có vấn đề gì, đợi em uống thuốc xong thì anh sẽ đi ngủ.
”
Lục Thừa cười trả lời, lại cầm cái khăn lông đem một lọ thủy tinh khác cũng bọc lại, nhét vào bên trong chăn, đặt ở cách mũi chân của Diệp Kiều vài xăng ti mét.
“Trong chăn, anh cũng nhét cho em một cái.
”
“Dạ.
”
Diệp Kiều thật sự là không chịu nổi được nữa cho nên nhanh chóng đã chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, toàn bộ phòng bệnh đã đông đúc người đứng vây quanh.
“Chị dâu, chị đã tỉnh lại rồi sao?”
Đám thanh niên nhìn thấy Diệp Kiều mở mắt, liền lập tức đứng thẳng người nhìn qua, ánh mắt tha thiết kia khiến cô cảm thấy có chút dỡ khóc dở cười.
“Các cậu như thế nào đều tới đây?”
“Khi chúng tôi thức dậy vào buổi sáng, nghe thấy Triệu ca nói lại là chị dâu sinh bệnh phải nằm viện vào tối qua cho nên chúng tôi đều rất lo lắng.
” Lưu Ba nếu có thể nói một lần thì sẽ nói đến không ngừng. “Vốn dĩ bàn bạc làm tôi đại diện đi thăm chị dâu một chút nhưng chính bọn họ lại không muốn như vậy, họ đều nói là muốn tự mình nhìn thấy chị dâu không có chuyện gì mới có thể an tâm.
Diệp Kiều: “...
.
”
Nhưng là các ngươi như vậy hơn hai mươi cá nhân như một ở lại đây, bệnh viện người phỏng chừng bị dọa sợ không nhẹ đi.
Xét cho cùng, những chàng trai này đều cao lớn, vào những năm 1970 khi chiều cao trung bình của đàn ông địa phương ở Thâm Thành là hơn 1 mét 7, thì chiều cao trung bình của Lưu Ba và những người khác là hơn 1 mét 8, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn và khi khuôn mặt không cười thì vô cùng nghiêm nghị thực sự rất đáng sợ.
“Cảm ơn mọi người.
”
“Không có việc gì, chị dâu.
”
Lưu Ba khờ khạo mà sờ sờ sau đầu mình.
“Đúng rồi, chị dâu, anh Thừa đã đi mua bữa sáng cho chị. Vốn dĩ chúng ta mang theo bữa sáng lại đây nhưng anh Thừa lại ghét bỏ đồ ăn chúng ta mang đến đây không có chất dinh dưỡng nào cả cho nên là nói muốn lái xe đi đến nhà hàng lớn để mua thức ăn cho chị. Vì vậy, chị có thể phải đợi một lúc.
”
“Ừm, không sao đâu.
”
Diệp Kiều cười gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía một bên muốn nói rồi lại thôi, vài lần khi cô muốn nói chuyện với Viên Hiểu Quyên nhưng đều bị Lưu Ba ngắt lời.
“Chị dâu?”
Viên Hiểu Quyên mặt lộ vẻ rối rắm nói: “Kiều Kiều à, em như thế này thì làm sao có thể cùng chúng ta về quê chứ?”
Ngày hôm qua bữa tiệc liên hoan của gia đình bọn họ, hai vợ chồng Viện Hiểu Quyên đã không đi.
Một là bởi vì cô mang thai cho nên cảm thấy rất là lười.
Thứ hai là bọn họ hai người tính toán trở về làng Hạ Hà, đã mua vé cho ngày mai và họ cũng cần phải thu dọn hành lý.
Diệp Kiều cũng nghĩ tới nên nói: “Em cũng đã mua vé rồi…”
Bọn họ quần áo đã sớm đi theo xe vận tải đi trở về, vì để càng vững vàng, cũng càng an toàn, chủ yếu là Viên Hiểu Quyên đang mang thai không được xóc nảy cho nên ba người bọn họ là tính toán ngồi xe lửa để trở về.
Viên Hiểu Quyên buông tay cô ra rồi nói: “Chị thấy sáng nay em ba như vậy, phỏng chừng là em không thể quay trở về làng được rồi.
”
Diệp Kiều cũng rất có chút bất đắc dĩ nói: “Đợi chút nữa em sẽ nói lại với anh ấy. Tất cả quần áo của chúng ta đã được vận chuyển trở về cho nên sao chúng ta lại không quay về được?”
Những bộ quần áo này tiêu tốn của Diệp Kiều và Viên Hiểu Quyên rất nhiều dòng tiền, lần này chi phí sản xuất ra chúng cũng rất cao, bao gồm vải may, chỉ, cúc áo, chi phí nhân công, thuê địa điểm.
.
. Tất cả các loại chi phí cộng lại lên tới hơn 5.
000 đồng.
Hai cô một người ở lại một người trở về làng thì cũng sẽ không có ai bán được quần áo.
“Không được!
”
Lục Thừa đang xách trên tay vài cái túi đi vào bên trong phòng bệnh, liền nghe thấy những lời mà Diệp Kiều đã nói, ánh mắt của Lục Thừa bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Kiều Kiều, thân thể của em vẫn còn cần phải tĩnh dưỡng, ngày mai không thể đi xe lửa được,
”
Diệp Kiều mím môi, thật cẩn thận mà nhìn lén vẻ mặt của hắn.
"A Thura.
.
.
"
“Kêu anh cũng vô ích ích mà thôi.
”
Lục Thừa thẳng thắn từ chối, thế nhưng động tác trong tay lại rất nhẹ nhàng.
Đầu tiên là dọn chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, sau đó đặt cháo gà xé và bánh bao tôm mà anh ấy vừa gói từ Yến Cẩm Đường mang đến, cơm cuộn, bánh rán, sữa đậu nành xếp từng cái một.
“Ăn đi.
”
Trong tay bị nhét vào chiếc đũa, Diệp Kiều bĩu môi.
Lục Thừa quét nàng liếc mắt một cái: “Không phải là anh không cho em trở về làng, chỉ là thân thể hiện tại của em còn chưa có hồi phục, đêm qua bác sĩ cũng nói, em phải nằm viện ít nhất một tuần để theo dõi.
”
“Ừa.
” Diệp Kiều nhỏ giọng đáp một câu, kẹp lên miếng bánh rán cắn một ngụm.
Ưm.
.
. Thơm quá!
Bánh rán ở Yến Cẩm Đường khác với bánh trong cửa hàng nhỏ bên ngoài. Trong bánh có chứa bột mì trắng, khoai môn bào sợi và thịt nạc bên trong, đã qua kiểm soát lửa nghiêm ngặt.
Bánh rán có màu vàng hơi cháy, bên ngoài giòn và thơm nhưng phần khoai môn bào và thịt nạc bên trong lại ngon lạ thường và ăn vô rất mềm mại.
Cô ấy ăn ngon lành đến nỗi mọi người đứng trong phòng bệnh không thể không hẹn mà cùng nhau nuốt xuống một miếng.
Lục Thừa quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, đem chìa khóa xe của mình đưa cho Trương Triệu.
“A Triệu, cậu hãy dẫn mọi người đi săn sáng đi. Tôi còn mua thêm mấy phần để ở trong xe, nhưng đề phòng các cậu ăn không đủ thì các cậu có thể tìm một cái cửa hàng mà mua thêm đồ ăn sáng”
“Được rồi! chị dâu, vậy chúng em đi đây.
”
Trương Triệu nhận được chìa khóa, cùng Diệp Kiều chào hỏi, liền cười tủm tỉm mà dẫn dắt các anh em đi ăn sáng.
“Chị dâu, chị cũng ăn một ít đi?” Lục Thừa lại nhìn về phía nhà mình nhị ca cùng nhị tẩu, cười nói: “Em đã mua rất nhiều đồ ăn, một mình Kiều Kiều ăn không hết.
”
“Đúng rồi đó.
” Diệp Kiều gật đầu rồi nói: “Chị dâu, chị cũng ăn đi. Cái này bánh rán thật là rất thơm ngon.
”
“Được thôi!
”
Viên Hiểu Quyên vốn dĩ đang mang thai rất là thèm ăn, nhìn trên bàn nhỏ tràn đầy bữa sáng, phỏng chừng em dâu cũng ăn không hết, thực dứt khoát cầm cái bánh rán mà ăn.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!