Hạ Tấn Thành mở to đôi mắt, sờ cái gáy vô cùng đau nhức của mình, phải mất một lúc lâu anh ta mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Giây tiếp theo, anh ta nhanh chóng lấy chăn quấn quanh người.
Đồng thời nghiến răng nghiến lợi trừng Uông Ngôn Hi: “Uông Ngôn Hi, con mẹ nó, rốt cuộc cô đã làm cái gì vậy?”
Chăn bị Hạ Tấn Thành lấy đi làm toàn bộ cơ thể của Uông Ngôn Hi đều bị lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến Uông Ngôn Hi run rẩy, hàm răng run lên, giọng nói yếu ớt.
“Anh Tấn Thành, chúng ta đã ngủ với nhau như vợ chồng rồi.
”
“Con mẹ nó!
” Nhìn vết máu loang lổ trên tấm khăn trải giường, cảm nhận thấy trong người có sự khác lạ.
Hạ Tấn Thành tức giận đến mức cổ cũng đỏ lên, anh ta ném chăn ra, nhảy xuống giường, nhanh chóng lấy quần áo trên mặt đất mặc vào người.
“Uông Ngôn Hi, cô đúng là người điên”
Uông Ngôn Hi lấy chăn bao bọc cơ thể, vành mắt đỏ lên, giọng nói của cô ta trở nên nghẹn ngào.
“Anh Tấn Thành, bởi vì em thích anh mà thôi.
”
“Cô hẳn là có bệnh đúng không?
Lúc trước bất kể gặp phải chuyện gì, Hạ Tấn Thành cũng đều duy trì phong thái lịch lãm cơ bản nhất của một quý ông, đây là lần đầu tiên anh ta tức giận quát lớn đối với người phụ nữ anh ta che chở đến như vậy.
“Tôi đã sớm nói qua, việc xem mắt của hai chúng ta dừng ở đây. Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Cô cho rằng ngủ với tôi xong thì tôi sẽ cưới cô sao? Tôi nói cho cô biết, Uông Ngôn Hi, cô làm như vậy chỉ làm tổn thương đến chính cô mà thôi. Tôi hoàn toàn có thể vỗ mông mà rời khỏi Thậm Thành, cho dù là trở về Hồng Kông hay trực tiếp xuất ngoại ra nước ngoài cũng được. Đời này cô đừng hòng tìm được tôi.
”
Uông Ngôn Hi bị những lời anh ta nói mà trở nên tái nhợt, cắn chặt môi: “Anh Tấn Thành, đêm qua là thời kỳ nguy hiểm của em. Rất có thể em sẽ mang thai con của anh.
”
Lúc này, cô ta không còn muốn giữ người đàn ông trước mặt mình nữa, nhưng còn đứa bé thì sao? Đứa bé không có tội mà, đúng không?
"A.
.
.
.
.
.
"
Hạ Tấn Thành mặc xong quần áo, bây giờ đang thong thả chỉnh lại cổ áo của mình, nghe vậy liền khinh mệt liếc mắt nhìn về phía Uông Ngôn Hi.
“Cô có biết bây giờ ở Hồng Kông vẫn còn tồn tại chế độ tam thê tứ thiếp không? Bố của tôi có năm người vợ, bên ngoài có vô số phụ nữ. Tôi ở hàng thứ hai trong Hạ gia, dưới tôi còn có mười mấy người em trai và em gái, hình dáng của bọn chúng như thế nào tôi còn không nhớ rõ. Sinh ra trong gia đình như vậy, cô cảm thấy tôi sẽ để ý đến đứa bé sao?”
Gương mặt của Uông Ngôn Hi càng trở nên trắng bạch, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
“Anh Tấn Thành, anh đang lừa em đúng không?”
Lúc xem mắt, Uông Ngôn Hi đều nghe được những tin tức tốt về anh.
Hồng Kông phồn hoa giàu có, Hạ gia là gia đình quyền thế, Hạ Tấn Thành phong lưu phóng khoáng, làm một vị công tử rất cao quý.
Cô ta chưa từng nghe qua tình huống cụ thể của Hạ gia, cũng không biết bọn họ có thể cưới rất nhiều vợ.
“Tôi lừa cô làm cái gì?”
Hạ Tấn Thành nhìn ra sự sợ hãi của Uông Ngôn Hi, tâm trạng của anh ta cũng dần trở nên bình tĩnh, giọng nào càng trở nên lạnh lùng vô tình.
“Ở Hạ gia, bố của tôi thích tôi nhất, đó là bởi vì tôi và ông ta giống nhau. Ở Hồng Kông tôi bao nuôi ba người phụ nữ xinh đẹp .
.
. Các cô ấy đã sớm sinh cho tôi 5 đứa con.
”
Uông Ngôn Hi trở nên nóng nảy: “Anh nói bậy!
”
“Cô tin hay không là tuỳ cô. Tôi khuyên cô mau uống thuốc tránh thai, dù sao có sinh ra đứa bé tôi cũng không nhận nó.
”
Hạ Tấn Thành khom lưng vỗ bụi trên quần áo, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Nghe nói ở đại lục, phụ nữ chưa kết hôn mà có con là không tốt, chính cô nên suy nghĩ cho thật kỹ. Dù sao loại chuyện này, người đàn ông vĩnh viễn đều không có tổn hại gì.
"
Nói xong, Hạ Tấn Thành không quay đầu mà đi về phía cửa, mở cửa bước ra ngoài.
“Anh Tấn Thành!
” Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Hạ Tấn Thành nghe thấy tiếng khóc đau thấu tim can từ trong phòng truyền ra.
Anh ta đứng ở cửa một lúc lâu, hàm răng nghiến chặt.
“Mẹ nó!
” Vừa rồi những lời anh ta nói với Uông Ngôn Hi đều là nói dối.
Đương nhiên, chuyện phong lưu ở Hạ gia, chuyện Hạ gia có rất nhiều người dì, bên ngoài có rất nhiều tình nhân, những đều này là thật.
Nhưng mà, bởi vì Hạ Tấn Thành lớn lên trong gia đình như vậy, mỗi ngày đều nhìn thấy mẹ của mình lấy nước mắt rửa mặt, cho nên từ trước đến nay anh ta không thích những kiểu đàn ông thích làm xằng làm bậy ở bên ngoài.
Anh ta thật sự chưa từng.
.
.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta phong lưu đa tình, nhất định đã ngủ qua với rất nhiều người phụ nữ, nhưng có trời mới biết, anh ta vẫn là một xử nam.
“Con mẹ nó!
” Hạ Tấn Thành hung hăng đá vài cái vào vách tường, lòng ngực đập kịch liệt, một hồi lâu, cảm xúc của anh ta mới dần trở nên bình tĩnh trở lại, mặt không chút biểu cảm bước nhanh rời khỏi khách sạn.
Sau khi ở bệnh viện năm ngày, cuối cùng Diệp Kiều cũng được cho phép trở về nhà.
Trong lúc nằm viện, Lục Thừa đối xử với cô như đối xử với một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Bây giờ cô sắp xuất viện, cô còn tưởng rằng cô sẽ được thoải mái hơn, nhưng không ngờ Lục Thừa lại thể hiện quá mức khoa trương.
“Không cần làm quá như vậy chứ?
Diệp Kiều dở khóc dở cười mà vỗ bả vai người đàn ông nhà mình.
“Bác sĩ nói em có thể tự mình đi bộ được.
”
“Không được.
” Lục Thừa không chút do dự cự tuyệt cô, vẫn ôm cô vào trong ngực như cũ, bước chân vững vàng đi về phía xe. “Anh muốn mua một chiếc xe thoải mái hơn, sàn của xe vận tải quá cao.
”
“Không sao, không phải anh muốn mua thêm dây chuyền sản xuất mới sao? Tiền của chúng ta nên được sử dụng một cách hợp lý hơn.
" Diệp Kiều di chuyển mông để điều chỉnh vị trí ngồi thoải mái hơn.
Lục Thừa khởi động xe, nói: “Cái đó không vội.
”
Diệp Kiều bất mãn trừng mắt nhìn anh.
“Sao lại không vội chứ? Thị trường biến đổi rất nhanh, chúng ta phải nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường càng sớm càng tốt. Chúng ta đã đăng đăng ký độc quyền ở trong và ngoài nước, cái này có điểm có lợi và cũng có điểm bất lợi.
Bất lợi lớn nhất là khi đăng ký độc quyền là chúng ta phải tiết lộ tất cả các công nghệ. Bây giờ có lẽ các tập đoàn tài chính lớn ở nước ngoài đều đã nghiên cứu kỹ lưỡng kỹ thuật máy nghe nhạc rồi.
”
Tuy rằng Diệp Kiều không am hiểu về công nghệ kỹ thuật, nhưng đối với việc liên quan đến vấn đề độc quyền cô cũng có chút hiểu biết.
Trong trí nhớ của cô, Trung Quốc đã nhiều lần xin đăng ký độc quyền, nhưng kỹ thuật lại bị đối phương giải được, sau đó sản sinh ra sản phẩm đời thứ hai rồi xin đăng ký độc quyền và sau đó trực tiếp chiếm lĩnh thị trường quốc tế.
Vị lão thần Lục Thừa vẫn bình tĩnh lái xe, giọng nói ôn nhu.
"Vợ à, em cứ yên tâm. Bộ phận được cấp bằng độc quyền không bao gồm các bộ phận bên trong. Vật liệu dùng cho những bộ phận đó mới là vấn đề trọng tâm thực sự.
"
Hoá ra là như vậy.
.
.
.
.
.
Diệp Kiều ngay lập tức hiểu ra, yên tâm mà dựa vào ghế ngồi: “Vậy thì tốt. Đúng rồi, A Thừa em còn muốn có tai nghe Bluetooth. Dây tại nghe quá dài.
”
Lục Thừa liếc nhìn cô có chút nghi hoặc hỏi.
“Tai Bluetooth? Đó là cái gì?”
Trong vài ngày tới, đồ điện Thừa Phong sẽ cho ra mắt tai nghe phù hợp với máy nghe nhạc.
Máy nghe nhạc khá, rất dễ mang theo bên người, hầu hết mọi người sẽ đeo nó bên hông. Ở ví trí này phải mở to âm lớn hết mức mới có thể nghe rõ ca từ bài hát được.
Tai nghe là sản phẩm đã định ra từ trước, nhưng vì cần sử dụng chất liệu khó hơn để làm màng âm thanh nên đã trì hoãn lại một chút thời gian.
Cho nên, lúc ấy những khách hàng mua máy nghe nhạc sẽ hỏi, cái lỗ phía trên máy dùng để làm gì.
Diệp Kiều là một trong những người đầu tiên được dùng tai nghe, nhưng đời trước cô đã sử dụng tai nghe Bluetooth! Cho nên thật sự cô không quen khi dùng tai nghe loại này, dây tai nghe quá dài.
Vì thế, cô nói ra ưu điểm của tai nghe Bluetooth cho Lục Thừa.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!