Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,346
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Không nghĩ đến, sau khi kết hôn cô và Lục Thừa thế mà lại cùng nhau đón năm mới đầu tiên ở Thâm Thành.

Diệp Kiều cảm thán ngửa đầu nhìn lên bầu trời, không khí ở thập niên 70 vô cùng trong lành, không bị ô nhiễm, bầu trời trong xanh làm lòng người thấy yên bình.

Cô dựa vào chiếc ghế đẩu bóc quả quýt, nhìn một đám đàn ông to lớn đang bận rộn trong phòng bếp.

Năm nay khá náo nhiệt, bởi vì máy nghe nhạc bán cực kỳ tốt, cho nên nhà máy và cửa hàng đều rất cần người.

Vì vậy, Trương Triệu và mười mấy thanh niên đã chọn ở lại, đây là lần đầu tiên bọn họ rời xa quê hương, cho nên rất nhớ cái tết của quê nhà.

Để dời đi nỗi nhớ này, tất cả bọn họ đã quyết định tự làm những món ăn quê hương.

“Kiều Kiều, em nếm thử miếng sườn này đi, mùi vị có ngon không?”

Lục Thừa đẩy đám người ra, gắp một miếng sườn đưa đến miệng miệng của cô vợ nhà mình.

Diệp Kiều há miệng cắn, nhai vài cái rồi hài lòng gật đầu.

“Món hầm rất mềm, mùi vị rất được.

“Tốt! Vậy anh sẽ đem tới đây một ít.

Lục Thừa vội vàng chạy vào phòng bếp.

Mười mấy thanh niên trong phòng bếp nhìn thấy anh như vậy liền không nói nên lời.

"Lục ca, anh quả thật rất tuyệt...

.

"

"Đúng vậy, khó trách anh lấy là người duy nhất trong nhóm chúng ta có thể kết hôn. Anh ấy cũng quá thương vợ rồi.

"

“Xem ra chúng ta thật sự phải học hỏi cho thật tốt.

Nghe thấy mọi người trêu chọc, Lục Thừa cười gật đầu khẳng định, mạnh dạng nói.

“Vậy các cậu cần phải cố gắng hơn nữa. Phải cố gắng tiết kiệm tiền, đừng tiêu tiền lung tung, phải tiết kiệm tiền để cưới vợ.

Hiện tại, thu nhập của bọn Trương Triệu không hề ít, mấy tháng qua, trên cơ bản mỗi người đều tiết kiệm được hơn một ngàn đồng.

Một ngàn đồng tiền cũng đủ để cho bọn họ xây một căn nhà ở thôn, sau đó mua ba món đồ lớn (Radio, xe đạp và máy may: đây là ba món đồ tương đối quý ở thời đó) đi cưới vợ.

Nhưng mà, dù sao bọn họ cũng đều là người trẻ tuổi.

.

.

Trương Triệu có chút ngại ngùng: “Lục ca, tôi cũng rất muốn tiết kiệm kiệm, nhưng không biết vì sao làm thể nào cũng không tiết kiệm được.

.

.

Trương Triệu mới trở về từ Hồng Kông, việc uỷ quyền đối với máy nghe nhạc đã chuẩn bị tốt.

Trong một năm tới, tin rằng trên thế giới và ở Hồng Kông sẽ mở ra thị trường đối với máy nghe nhạc.

“Cậu đến phố Lan Quế ít đi vài lần sẽ tiết kiệm được tiền thôi.

Lục Thừa nhìn Trương Triệu một cái, giọng điệu bình thản.

Phố Lan Quế là nơi phồn hoa nhất ở Thâm Thành, ngành giải trí ở đó rất phát triển, chỉ cần bao một phòng là có thể chơi đánh bóng, nghe nhạc, xem phim, đương nhiên cũng không thể thiếu mỹ nữ làm bạn. Số tiền chi tiêu cho cái này giống như nước chảy mây trôi.

Nghe thấy những lời Lục Thừa nói, gương mặt của một đám thanh niên ở đây đều đỏ lên.

Bọn họ đều đã đến phố Lan Quế, hơn nữa gần đây bọn họ lại đến thường xuyên hơn, trong tay có tiền, có đầy đủ vật chất, tự nhiên cũng muốn thoả mãn về nhu cầu tinh thần.

Tuy rằng Lục Thừa không đi, nhưng những người khác đi chơi Lục Thừa cũng không quản quá nghiêm khắc, chỉ cần bọn họ không đụng tới khiêu dâm, cờ bạc, ma túy, chỉ giải trí bình thường thì đều không thành vấn đề.

Không ngờ, Trương Triệu lại nghiêm túc nói: “Thừa ca, anh không được nói bậy. Nửa tháng nay tôi không đến phố Lan Quế.

“Hả?” Lục Thừa kinh ngạc nhìn Trương Triệu, bình thường tên tiểu tử Trương Triệu chỉ hận không thể ở lại nơi đó 24 giờ một ngày.

Những người khác cũng đều bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Trương Triệu ngại ngùng sờ mặt: “Cái đó, tôi đã có đối tượng rồi.

.

.

.

“Là cô gái nào vậy?”

“Không phải cậu gặp chân ái của mình ở phố Lan Quế chứ?”

Lỗ tai của đám thanh niên trong phòng bếp nháy mắt đều dựng lên.

“Đừng tiến sát như vậy” Trương Triệu vươn tay đẩy Lưu Ba đang tiến lại gần, trừng mắt nhìn mọi người. “Sao tôi có thể đến phố Lan Quế tìm đối tượng được chứ? Tôi cũng không ngốc. Tôi gặp được cô ấy ở trên đường.

.

.

Nói đến người mình thích, trên mặt Trương Triệu lộ ra vẻ thẹn thùng, tay cầm xẻng cũng dừng lại.

Lục Thừa lưu loát nhận lấy cái xẻng, tiếp tục xào thức ăn, tránh cho món trứng cà chua bị cháy.

Trương Triệu khoe khoang nói: “Cô ấy là sinh viên đại học Thâm Thành.

“Lợi hại, Triệu ca, anh vậy mà lại tìm được một cô sinh viên đại học sao? Lưu Ba hưng phấn không thôi.

Vẻ mặt của Trương Triệu càng thêm kiêu ngạo: “Tôi là anh hùng cứu mỹ nhân, lúc đó cô ấy bị một đám lưu mạnh quấy rầy, là tôi cứu cô ấy khỏi đám lưu mạnh. Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ gì nhiều nhưng khoảng thời gian trước tôi gặp lại cô ấy ở cửa hàng. Qua lại một thời gian, chúng tôi liền phải lòng nhau.

“Cũng khá đấy.

” Lục Thừa lấy trứng cà chua cho ra dĩa, gật đầu nói. “Có cơ hội thì đem cô ấy về nhà, xem thế nào.

“Vâng. Cô ấy đã về nhà ăn tết, ước chừng phải mười lăm tháng giêng mới trở lại.

Lưu Ba lại tò mò hỏi: “Triệu ca, bạn gái của anh trông như thế nào? Có xinh không?”

“Tôi cảm thấy khá xinh đẹp.

.

.

” Trương Triệu bị Lưu Ba vây hỏi, thấy không thể tránh được, liền trả lời từng câu một.

Mọi người đang hóng chuyện thì đồ ăn đã làm xong.

Trong sân đặt hai cái bàn, hai mươi người ngồi xung quanh.

Lục Thừa đứng dậy, bưng ly bia trong tay cười nhìn xung quanh.

“Chúc mọi người năm mới vui vẻ. Chúc cho chúng ta hàng năm vẫn giống như ngày hôm nay.

“Chúc mừng năm mới!

“Chúc Lục ca và chị dâu dồi dào sức khoẻ, tình cảm bền lâu”

Diệp Kiều vuốt cái bụng của mình, cười nâng ly lên. Trong ly của cô là sữa mạch nha, uống một ngụm, trong miệng liền tràn ngập hương thơm.

Sang năm mới, Diệp Kiều và Lục Thừa đến Phó gia chúc tết, cuộc sống sau đó trôi qua khá yên bình cho đến ngày mười một tháng giêng.

Sáng sớm ngày mười một tháng giêng, Lục Thừa nhận được điện báo khẩn. Nhìn thấy nội dung trên điện báo, sắc mặt của anh ngay lập tức thay đổi.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Kiều thấy có chút không đúng, đi tới hỏi.

“Bố ngã từ nóc nhà xuống.

“Có nghiêm trọng không?” Diệp Kiều hoảng sợ, giật lấy điện báo nhìn, sắc mặt cũng không tốt lắm. “Bác sĩ ở trung tâm y tế nói không có biện pháp chữa trị.

.

. A Thừa, anh nhanh về xem đi.

“Ừm, anh sẽ thu xếp hành lý và trở về bây giờ.

Lục Thừa vội vàng từ dưới giường lôi ra một cái rương lớn, mở ra, ném quần áo vào bên trong.

Diệp Kiều: “Bây giờ mua vé xe lửa nhất định không còn kịp nữa, anh trực tiếp đi xe trở về đi.

Xe lửa hiện tại vẫn là xe lửa màu xanh, tốc độ chậm không nói, từ Thâm Thành đến thành phố Bắc Hà phải đổi xe ở Giang Thành, cho nên sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Động tác của Lục Thừa ngừng lại một chút, nhíu mày nghĩ rồi gật đầu.

“Em nói rất đúng, anh sẽ lái ô tô trở về.

Trước tết, Lục Thừa đã đặt mua một chiếc ô tô, qua năm ô tô đã được đưa đến, vừa hay có thể để anh dùng tới.

Xe vận tải sẽ để lại Thâm Thành, cho nên sẽ không làm chậm trễ đến việc giao hàng của cửa hàng.

“Anh đi đường phải cẩn thận một chút.

” Diệp Kiều có chút lo lắng, “Lúc trước em nghe chị dâu nói qua, dọc đường đi có rất nhiều người chặn đường, nếu lần trước không phải bọn họ có vài chiếc xe tải đi cùng, phỏng chừng sẽ bị cướp mất.

“Em yên tâm.

” Lục Thừa đóng rương hành lý lại, đứng dậy nắm lấy tay cô. “Anh sẽ cẩn thận. Thân thủ của anh em còn không rõ sao? Bọn cướp gặp anh xem như xui xẻo.

Diệp Kiều nắm chặt tay anh, giữa hàng lông mày nhíu chặt.

“Hai tay khó địch lại bốn tay, vì vậy anh đùng nên quá chủ quan.

“Được, anh nhất định sẽ bình an về đến nhà, cũng sẽ bình an mà trở lại bên cạnh em. Anh còn muốn nhìn thấy bảo bối của chúng ta bình an sinh ra.

Lục Thừa vươn tay vuốt ve cái bụng hơi nhô ra của Diệp Kiều, ánh mắt dịu dàng, không nhịn được mà hôn lên trán cô một cái.