Diệp Kiều vừa mới bước ra khỏi phòng, đã bị Trương Triệu đang ăn tối trong phòng khách gọi lại.
Diệp Kiều nở nụ cười: “Các cậu đừng lo, tôi chỉ đi dạo xung quanh một chút thôi.
”
Từ sau khi mang thai, để thuận lợi cho việc sinh con sau này, mỗi sáng và chiều tối cô đều ra cửa đi dạo một vòng, dù sao trong nguyên tác, Diệp Kiều chết là do khó sinh. Trước khi Lục Thừa chưa rời khỏi Thâm Thành, đều là anh cùng đi dạo với cô.
Sau khi Lục Thừa rời đi, đổi thành mấy người bọn Trương Triệu đi cùng với cô. Nhưng Diệp Kiều luôn cảm thấy có chút bất tiện, cô không muốn làm phiền đến bọn họ.
“Không được!
” tốc độ ăn cơm của Trương Triệu nhanh hơn, cúi người cầm lấy một cái bánh màn thầu, chạy lon ton về phía Diệp Kiều. “Chị dâu, em đi cùng chị.
”
“Vậy tôi sẽ đợi thêm chút nữa, cậu ăn cơm trước đi.
” Diệp Kiều dở khóc dở cười, dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha đối diện ở phòng khách.
“Chị dâu, em đã ăn no rồi. Chúng ta đi thôi.
”
Trương Triệu nhìn cô với ánh mắt chờ đợi.
Diệp Kiều thấy Trương Triệu đè bẹp cái bánh bao rồi nhét toàn bộ vào miệng nhai.
“Được, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng rồi về.
Hai người ra khỏi đại viện, trên đường thỉnh thoảng có vài người đi bộ lướt qua. Diệp Kiều chậm rãi bước đi, có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy Trương Triệu đang đi cách cô một khoảng không gần cũng không xa.
Tạo khoảng cách giữa chị dâu và một người em.
Diệp Kiều có chút buồn cười lắc đầu, một tay đặt trên bụng mình, một tay chống eo, rất có phong thái của một người phụ nữ mang thai.
Bảo bối à, con đừng lớn quá, dáng người nhỏ nhắn là được, như vậy mẹ mới có thể thuận lợi sinh con ra.
Cô luôn tự giác khống chế lượng thức ăn của bản thân. Có rất nhiều nguyên nhân khiến sản phụ khó sinh, trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là đứa con trong bụng quá lớn.
May mắn thay, cô mang thai nhưng lại không sống với mẹ chồng Trương Thuý Thuý, nếu không cô nhất định sẽ bị bồi bổ đến mập mạp.
Diệp Kiều đang vui vẻ đi dạo, phát hiện chỗ rẽ trước mặt có rất nhiều bóng đen chồng lên nhau.
Cô cẩn thận dừng lại, khẽ nheo mắt, rồi quay đầu gọi người.
“A Triệu!
”
Trương Triệu nghe thấy thanh âm của cô, ngay lập tức gia tăng tốc độ: “Chị dâu? Xảy ra chuyện gì...
.
”
Lời của cậu ấy chưa kịp nói xong, liền nhìn thấy chỗ rẽ trước mặt lao ra mười mấy người.
Trong tay mỗi người đều đang cầm côn sắt lớn.
Sắc mặt Trương Triệu ngay lập tức trở nên thay đổi. Trương Triệu bước vài bước đến bên cạnh Diệp Kiều, đưa cô ở phía sau để bảo vệ.
Nghĩ thầm, chẳng lẽ bọn họ chỉ đi dạo mà lại đụng phải đám người xã hội đen đang đánh nhau sao? Hy vọng bọn họ sẽ không lỡ tay làm chị dâu bị thương.
Nhìn thấy đối phương đi về phía bọn họ, thần kinh của Trương Triệu căng chặt, muốn thương lượng một cách hoà bình.
“Người anh em này.
.
.
.
.
.
”
“Ai anh em với mày? Ông đây tới đánh cướp.
” Người đàn ông cầm đầu có một cái đầu định, cách nói chuyện lại rất hùng hổ.
Đánh cướp sao?
Diệp Kiều nhìn về phía côn sắt trong tay anh ta, có chút hoảng sợ, cô không tin những lời anh ta nói, ánh mắt của đối phương nhìn cô không đúng.
Trương Triệu cũng nghe thấy đều đó, không hề buông lỏng cảnh giác, cậu ấy cho tay vào trong túi, lấy ra một sấp tiền.
“Nơi này của tôi có hai trăm đồng, các anh em cứ cầm lấy ăn khuya đi.
Người đàn ông không chút khách khi cầm lấy nó, đếm qua, khoé miệng cong lên.
“Cậu vậy mà lại là người có tiền.
”
“Phanh!
Giây tiếp theo, côn sắt trong tay anh ta bất ngờ đánh về phía đầu của Trương Triệu.
May mắn thay, Trương Triệu đã có chuẩn bị bị trước, ngay lập tức giơ tay lên chặn lại.
“A!
” Diệp Kiều sợ tới mức kêu lên, “A Triệu! Cậu có sao không?
Trương Triệu ôm lấy cánh tay vô cùng đau đớn của mình, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
“Các anh nên cầm tiền đi nhanh đi, yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát.
”
“A, thằng nhóc như mày cũng hiểu chuyện đấy.
”
Người đàn ông ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ mặt Trương Triệu, phát ra tiếng “Bạch bạch bạch” giọng nói mang theo sự trào phúng.
“Đáng tiếc mày nghĩ sai rồi, tạo không sợ mày báo cảnh sát. Hiện tại mày nên thức thời mà tránh ra, tạm thời tao sẽ tha cho mày một mạng, nếu không, hôm nay mày phải chịu tội ở chỗ này.
”
Đôi đồng tử của Diệp Kiều đột nhiên co rút lại, mục tiêu của bọn họ không phải là Trương Triệu, mà là cô sao?
Tại sao chứ? Cô đã đắc tội với người nào? Có phải việc kinh doanh tương ớt làm ảnh hưởng đến người khác không? Hay là việc kinh doanh quần áo?
Hai việc kinh doanh này nhìn thì có vé hoành tráng, nhưng thực tế các cô cũng không kiếm được nhiều tiền từ nó, cho nên không đến mức rước lấy mối hận thù lớn như vậy chứ?
Ngõ nhỏ nhìn có vẽ rất sâu, nhưng vẫn có vài người đi đường nhìn thấy bọn họ và nhóm người kia, khó khăn lắm bọn họ mới đi đến được đầu ngõ nhưng lại bị người đàn ông kia và đám thủ hạ của anh ta ngăn cản.
“Mấy người là do ai phái tới?” Trương Triệu cắn chặt răng, không chịu lùi bước: “Chúng tao cũng có không ít anh em ở gần đây, chúng mày muốn gây sự sao?”
Từ sau khi 20 người bọn họ đến Thâm Thành liền thành thật mà làm kinh doanh buôn bán, nhưng đều đó không có nghĩa là bọn họ không thể đánh người.
“Chờ bọn họ đến đây, hai người chúng mày đã sớm chết rồi.
”
Người đàn ông không hề sợ hãi, bước về phía sau hai bước, vẫy tay về phía sau một cái.
“Đánh cho tao, chỉ cần giữ lại cái mạng là được.
”
“Phanh phanh phanh!
”
âm thanh nặng nề vang vọng khắp ngõ nhỏ.
“Dừng lại, tôi sẽ đi với các người.
”
Mắt thấy Trương Triệu không thể nào chịu đựng được nữa, Diệp Kiều đột nhiên đi lên phía trước.
Cô vẫn luôn được Trương Triệu bảo vệ phía sau người, phía sau cô là bức tường. Vốn dĩ cô muốn đợi cảnh sát đến, Diệp Kiều tin rằng những người đi đường vừa rồi nhất định sẽ báo cảnh sát, đây là bản tính lương thiện của người Trung Quốc.
Nhưng không, bọn họ không thể chờ được nữa, nếu tiếp tục chờ đợi, A Triệt thật sự sẽ chết mất.
Đối phương ra đòn càng lúc càng tàn nhẫn.
Lúc bắt đầu chỉ đánh tay và chân Trương Triệu, bây giờ đã chuyển lên đánh đầu của cậu ấy.
“Chị dâu…”
Trương Triệu yếu ớt ngã xuống mặt nền bê rông lạnh băng, cả người đều bị thương, máu tươi chảy đầy đất, mê man nhìn Diệp Kiều bị người ta đưa đi trước mắt.
Người đàn ông gọi người mang Diệp Kiều đưa đến, cúi đầu nhìn về phía Trương Triệu đang bò, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh.
“Giải quyết thằng đó đi.
”
Trái tim Diệp Kiều đập nhanh: “Tha cho cậu ấy đi, có rất nhiều người chứng kiến mọi việc ở đây, chúng mày giết người sẽ bị xử tội chết.
”
Người đàn ông khinh miệt nhìn về phía Diệp Kiều: “Ai dám làm chứng?”
Diệp Kiều khó thở: “Anh.
.
.
.
.
.
”
Diệp Kiều dứt khoát đẩy hai tên lưu manh đang canh giữ mình ra, lao về phía Trương Triệu. Nếu cô đầu hàng, đối phương nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho Trương Triệu, vậy cô ngoan ngoãn nghe lời để làm cái gì chứ?
Sắc mặt của người đàn ông kia ngay lập tức thay đổi “Bắt lấy cô ta”
Hai tên lưu mạnh vội vàng đuổi theo cô, một lần nữa bắt lấy Diệp Kiều.
“Buông tôi ra!
”
Diệp Kiều liều mạng giãy giụa, quay đầu hung hăng cắn váo cánh tay người đàn ông bên trái.
“A! Đồ đàn bà thối!
”
Người đàn ông vươn tay đánh Diệp Kiều.
“Dừng tay!
” Người ngăn cản lại là người đàn ông kia, anh ta trở tay cho người đàn ông miệng lớn một cái tát.
” Ai bảo mày đánh cô ta, cô ta là đại ca ra lệnh bắt bắt cóc, nếu đại ca trách tội xuống thì phải làm sao?.
”
“Vâng.
.
.
.
.
. Xin lỗi, đại ca.
”
Diệp Kiều nhắm chặt mắt đợi bàn tay kia rơi xuống, gương mặt nhỏ nhắn sợ hãi đến trắng bạch,
“Đem cô ta đi”
Người đàn ông kia lại ra lệnh một lần nữa, lần này Diệp Kiều bị bọn họ trói lại một cách chắc chắn, không có cơ hội trốn thoát.
“Đồng chí cảnh sát, ở ngay phía trước. Tôi nhìn thấy phía trước có một đám lưu manh đang đánh người.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!