Sau đó là tiếng còi cảnh sát cùng tiếng bước chân hỗn loạn, nghe âm thanh phải có ít nhất hơn mười mấy người cảnh sát đang đi đến.
“Không hay rồi!
” Người đàn ông đứng đầu đám lưu manh nghiến răng nghiến lợi nói, “cảnh sát đến rồi, mặc kệ thằng đó đi, chúng ta chuồn nhanh thôi.
”
Rõ ràng trước lúc đến đây, anh ta đã tìm hiểu qua. Hôm nay là tết Nguyên tiêu, người trực ban ở Cục Cảnh sát rất ít. Trước đó bọn họ đã cho người đến khu tây làm loạn một hồi, những người cảnh sát trực ban đó đã bị đều đến khu tây, trong chốc lát căn bản không thể tới đây ngay được.
Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về những chuyện này.
“Mau rút thôi!
”
Bản lĩnh chạy trốn của đám người vô cùng thuần thục, bọn họ chạy về phía sâu trong con hẻm rồi biến mất không thấy tung tích, chỉ còn lại Trương Triệu đang nằm thoi thóp trong con hẻm lạnh lẽo.
“Cậu ...
.
. Cậu không sao chứ?”
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói yếu ớt của người phụ nữ vang lên trong con hẻm nhỏ.
Trương Triệu ngẩng đầu nhìn qua nhưng chỉ mơ hồ nhìn thấy được một bóng dáng mảnh khảnh.
“Tôi đưa cậu đến bệnh viện. Vừa rồi là tôi lừa bọn họ, cảnh sát vẫn chưa đến, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
”
Trương Triệu nhìn thấy bên bên eo của cô ấy có một cái máy nghe nhạc, bên trong truyền ra tiếng bước chân và tiếng còi cảnh sát.
Hóa ra, vừa rồi cô ấy dùng máy nghe nhạc để bắt chước tiếng của cảnh sát đang đi đến.
“Giúp tôi đi đến ngõ số 9…”
Anh không thể đi bệnh viện, việc quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng trở về, như vậy những anh em khác mới có thể nhanh chóng cứu chị dâu về.
“Được.
”
Trên thuyền.
Diệp Kiều nhạy bén cảm giác dưới chân đang rung chuyển, mặc mặc dù biên độ không lớn, nhưng cô khẳng định là mình đang di chuyển trên nước.
Cô khẽ nhíu mày, tại sao cô lại bị đưa lên thuyền chứ? Hơn nữa tốc độ của con thuyền lại rất nhanh. Diệp Kiều cử động đôi tay bị trói sau lưng, thấy vòng tay trên cổ tay vẫn còn, cô mới yên tâm một chút.
“Diệp Kiều, đã lâu không gặp.
”
Tấm vải đen đang che mắt bị kéo ra, đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, Diệp Kiều phải mất một lúc mới thấy rõ một nam một nữ trước mặt.
“Thì ra là cô, Ôn Ninh.
” Vừa rồi cô đã suy nghĩ rất lâu, cô không biết rốt cuộc bản thân đã đắc tội với người nào, cho nên cô đổi một góc độ khác để suy nghĩ.
Cô quen với người nào có quan hệ với xã hội đen?
Rất rõ ràng, người đó là Ôn Ninh, anh Long tình nhân của cô ta là người có tiếng ở Thâm Thành.
Ôn Ninh cười lớn, đắc ý nói: “Cô không nghĩ tới đúng không?”
“Tôi đoán ra được.
” Diệp Kiều bình tĩnh trả lời.
Tiếng cười của Ôn Ninh ngay lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Kiều vô cùng âm hiểm.
Diệp Kiều nói: “Chỉ có loại người bụng dạ hẹp hòi như cô mới làm ra việc bắt cóc tôi thôi.
”
Ôn Ninh nghiến răng: “Cô…”
Diệp Kiều nhướng mày cười, mặc dù đôi tay bị trói chặt sau lưng, nhưng trên mặt vẫn luôn bình tĩnh.
“Không biết tôi đã đắc tội cô từ bao giờ? Có phải lúc cô đang lấy lòng hai người đàn ông ngoại quốc kia nhưng tôi lại không phối hợp diễn xuất với cô hay không? Hay lần trước tôi vô tình nhìn thấy cô nhào vào lòng người đàn ông có sẹo bên cạnh? Hay do tôi có sự nghiệp thành công, được chồng chăm sóc, nên cô mới ghen ghét với tôi? A, thiếu chút nữa tôi quên mất chuyện quan trọng, không biết người đàn ông bên cạnh này có biết cô thích anh.
“Im miệng!
” Ôn Ninh thẹn quá thành giận, lòng ngực kịch liệt phập phồng, quăng về phía Diệp Kiều một cái tát.
"Bang!
"
Cô ta dùng sức rất lớn, cơ hồ làm má trái của Diệp kiều sưng lên ngay lập tức, vừa nóng, vừa đau rát.
Diệp Kiều cắn răng chịu đựng, không hề phát ra tiếng rên rỉ. Khi cô nói ra những lời châm chọc đó, cô đã sớm đoán được bản thân sẽ bị đánh. Nhưng mà, cô thật sự không nhịn được.
Người phụ nữ Ôn Ninh này thật sự làm cho người ta ghê tởm.
Đời trước Diệp Kiều chết lúc 30 tuổi, cho nên sau khi xuyên sách cô liền cảm thấy những người ở bên cạnh đều là những đứa trẻ, dù sao bọn họ cũng chỉ mới ngoài hai mươi. Ở tuổi này thường hay dễ kích động, cho nên phạm sai lầm cũng là bình thường, chỉ cần biết sửa sai là được.
Khi đối mặt với Ôn Ninh, Diệp Kiều vẫn luôn chừa lại chút tình cảm, cô không làm trò chọc thủng bộ mặt giả tạo của cô ta. Suy cho cùng, tình cảm là thứ không thể kiểm soát, Ôn Ninh thích anh rễ của mình, chỉ cần không làm ra việc gì quá đáng thì vẫn có thể tha thứ được.
Nhưng mà, cô thật sự không nghĩ đến, Ôn Ninh vậy mà lại làm ra chuyện bắt cóc cô.
Đây chính là phạm tội!
“A.
” Thấy gương mặt của Diệp Kiều sưng phù, Ôn Ninh vừa lòng lắc cánh tay của mình, nở nụ cười một lần nữa. “Cô nói tiếp đi, cô nói thêm một câu, tôi liền đánh cô thêm vài cái.
”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ôn Ninh cũng không dám thật sự động thủ, cô ta sợ Diệp Kiều chịu sự kích thích sẽ kêu lên.
“A Long, bịt kín miệng của cô ta lại.
”
Trương Long vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, nghe vậy liền ra hiệu với thủ hạ của mình.
Miệng Diệp Kiều bị dán băng dính lên.
Diệp Kiều nhìn về phía Ôn Ninh, trong mắt đều là sự châm chọc.
Quên đi, cô cũng lười nói nhiều với Ôn Ninh.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, đem cô ta dìm xuống nước đi.
”
“Ừ.
” Trương Long khẽ gật đầu.
Đợi chút! Không nói thêm vài câu nữa sao? Kịch bản này Diệp Kiều chưa thấy qua bao giờ.
Cô trừng lớn đôi mắt, cố gắng giãy giụa.
Nhưng cô là một cô gái yếu ớt sao có thể chống lại ba người đàn ông chứ, cơ thể trực tiếp bị bọn họ nâng lên.
Ôn Ninh cười nhìn về phía cô, cực kỳ đắc ý.
“Diệp Kiều, việc này chắc cô không nghĩ tới đúng không? Tôi sẽ không cho cảnh sát có bất kỳ cơ hội nào để cứu cô đâu. Thuyền của chúng tôi cách cảng rất xa, lát nữa buộc thêm xi măng lên chân cô, cô sẽ chậm rãi chìm xuống đáy sông ngay thôi.
”
Lúc này, trong đầu Diệp Kiều đều trở nên rối loạn.
Cô kêu lên “Ô ô ô”
Còn vụ bắt cóc thì sao? Tốt xấu gì cũng phải để cô nói vài lời với người nhà chứ, nói một chút về tiền chuộc gì đó.
“Thình thịch!
”
Một đợt nước lớn bắn lên. Chân phải Diệp Kiều bị buộc một trăm cân xi măng và nó trở nên nặng hơn khi nó chạm vào nước, cô nhanh chóng bị kéo xuống đáy sông.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bóng dáng của cô liền biến mất trên mặt sông.
Ôn Ninh nằm ở mạn thuyền nhìn, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.
"Tạm biệt, Diệp Kiều, không bao giờ gặp lại.
"
Cô ta vẫy tay về phía dòng sông vài cái, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Eo của cô ta bị ôm từ phía sau, bóng dáng cao lớn của người đàn ông tiến sát lại, giọng nói vang lên bên tại cô ta.
"Anh giúp em giải quyết kẻ thù lớn, đêm nay em định báo đáp anh thế nào?”
Ôn Ninh thoải mái thở dài, vươn cổ lên hôn anh ta, giọng nói mang theo sự quyến rũ.
“Đợi chút anh sẽ biết, bảo đảm anh sẽ hài lòng. Đúng rồi, anh nhất định phải chú ý tin tức lúc trước em nói với anh. Lần trấn áp này rất được coi trọng, anh rể em nhận được hai văn kiện có tiêu đề đỏ.
”
Thanh âm của Trương Long khàn khàn, mang theo dục vọng: “Được. Anh có bao giờ không nghe lời em sao? Hửm?”
Lúc bọn họ đang âu yếm với nhau, thuộc hạ đã lui ra ngoài, trên mặt sông đen nhánh không gợn sống, đôi nam nữ trên boong tàu không sợ người nhìn trộm, vô tư quấn quít lấy nhau
Không bao lâu sau, trên thuyền truyền ra âm thanh ái muội, âm thanh ái muội đó truyền giữa bóng đêm dày đặc, làm cho những người đàn ông khác trong thuyền đều xúc động, một nhóm người bắt đầu nuốt nước bọt.
“Đợi chút nữa thuyền cập bến, tôi nhất định phải đến phố Lan Quế tìm một cô em xinh đẹp.
”
“Cả tôi nữa!
”
Thuyền tiếp tục chạy trên mặt sông, dần rời khỏi khu vực ban đầu.
Đêm khuya, mặt nước không chút gợn sóng dần yên tĩnh trở lại, dường như cảnh phạm tội trước đó chỉ là ảo giác của mọi người .
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!