Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,358
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Tại Bệnh viện trung ương thành phố Bắc Hà.

“Bác sĩ, chân của bố tôi có giữ được không?”

Lục Thừa lái xe liên tục trong hai ngày hai đêm mới về tới nhà, lúc ấy Trương Thuý Thuý và những người khác đang rất hoảng loạn, Lục Kiến Quốc cũng ở lại bệnh viên trong thị trấn hai ngày.

Anh nhanh chóng quyết định lái xe đưa mọi người đến thành phố Bắc Hà, dựa vào mối quan hệ để vào bệnh viện trung ương.

Mối quan hệ mà anh tìm đương nhiên cũng rất lợi hại, Lục Thừa trực tiếp tìm đến Thị trưởng thành thành phố Bắc Hà – đồng chí Miêu Vĩ.

Bác sĩ điều trị cho Lục Kiến Quốc là chủ nhiệm quyền lực nhất của khoa chỉnh hình, y thuật của ông ấy rất giỏi, đã từng du học ở nước ngoài, ở niên đại đầy khắc nghiệt như vậy, ông ấy vẫn có thể ở lại thành phố không chuyển đi nơi khác là nhờ y thuật cực kỳ xuất sắc của ông ấy, tất cả mọi người đều cần ông ấy.

Chủ nhiệm đẩy kính viễn thị trên sống mũi, nheo mắt nhìn những tấm hình x quang.

“Thời gian tốt nhất để cố định xương là trong vòng sáu tiếng, lúc bố cậu được đưa đến đây đã quá muộn rồi. Tuy nhiên, bệnh viện thị trấn không động chạm lung tung, hơn nữa lần điều trị trước đó cũng đã nối lại được xương chân cho ông ấy, không xảy ra tình trạng hoại tử trên diện rộng. Qua những hình ảnh chụp x quang, tôi nghĩ nó vẫn ổn.

Lục Thừa thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ nói vẫn còn ổn có nghĩa là khả năng chữa trị sẽ rất lớn, dù sao ông ấy cũng không thể đảm bảo 100% được.

“Vâng, vậy làm phiền bác sĩ rồi.

Ca phẫu thuật của Lục Kiến Quốc kéo dài 8 tiếng, đêm hôm đó, tất cả người nhà họ Lục đều đứng canh trước cửa phòng mổ, hồi hộp chờ đợi.

"Mẹ, mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.

"

Lục Thừa mua bữa tối cho mọi người rồi gọi Trương Thuý Thuý đến ǎn.

“A Thừa, bố con sẽ không có chuyện gì chứ?”

Mấy ngày nay Trương Thúy Thủy không được nghỉ ngơi, cho nên tiều tuy đi không ít, bà lo lắng nhìn về phía con trai của mình. Không biết bắt đầu từ bao giờ, trụ cột nhà bọn họ đã trở thành Lục Thừa và Diệp Kiều.

Lúc trước chỉ cần một trong hai bọn họ ở nhà, Lục gia sẽ rất yên ổn, dường như cho dù trời có sập xuống cũng đã có hai người bọn họ chống đỡ.

Sau đó, Lục Thừa rời đi, Diệp Kiều ở lại trong nhà, Lục gia cũng không cảm thấy có gì khác.

Nhưng mà, sau khi Diệp Kiều rời đi, Lục gia xảy ra chuyện lớn, bọn họ đều bắt đầu trở nên luống cuống tay chân, không biết phải làm gì tiếp theo.

“Bác sĩ đã nói sẽ không sao.

” Lục Thừa kiên nhẫn mà an ủi bọn họ.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Ca phẫu thuật kết thúc, Lục Kiến Quốc được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa đến phòng bệnh một người.

Phòng bệnh ở bệnh viện thành phố Bắc Hà và phòng bệnh ở Thâm Thành giống nhau, vì thu phí cao cho nên có rất ít người đến nằm viện ở đây.

Phòng bệnh không bao giờ đầy, vì để thuận tiện hơn, Lục Thừa đã dùng tiền để lấy phòng bệnh một người cho bố của mình.

“Ca phẫu thuật rất thành công, phần xương gãy ở đùi đã được xử lý tốt, chúng tôi đã dùng kỹ thuật mới nhất, gắng đinh thép cho ông ấy. Tĩnh dưỡng trong vòng nửa tháng là có thể thể xuống giường rồi, nửa năm sau đến đây để lấy đinh thép ra là được.

Lục Thừa vội vàng nói: “Cảm ơn bác sĩ.

Sau đó sắp xếp lại một chút. Thời gian đã đến ngày mười sáu tháng giêng.

Tình trạng của Lục Kiến Quốc đã ổn định, lúc này Lục Thừa mới có thời gian gửi điện báo đến Thâm Thành.

Anh đến bưu cục, trước tiên kể về tình hình của bố mình, sau đó quyết định ba ngày sau sẽ trở lại Thâm Thành.

“Không biết Kiều Kiều có nhớ mình hay không?”

Lục Thừa nhận lấy biên lai điện báo và quay trở lại bệnh viện với nụ cười ôn nhu trên khuôn mặt mang theo chút nhớ nhung không thể nào che giấu trong mắt.

“Thừa ca!

” Còn chưa tiến vào phòng bệnh, một bóng hình quen thuộc đột nhiên lao ra khỏi phòng bệnh.

Lục Thừa kinh ngạc nhìn sang, sau khi nhìn thấy người tới, liền cười hỏi.

“Học Siêu? Cậu đến đây từ bao giờ? Những người khác ở trong thôn có đến không?”

Lưu Học Siêu không trả lời, sốt ruột chạy tới, đưa tờ giấy trong tay đến trước mặt Lục Thừa.

Lục Thừa kinh ngạc nhận lấy.

Lưu Học Siêu vội vàng mở miệng: “Thừa ca, sáng nay tôi nhận được điện báo từ công xã. Trong điện báo nói sư phụ mất tích.

Sắc mặt Lục Thừa bỗng chốc liền thay đổi, lập tức mở tờ giấy ra, nhìn nội dung trên đó.

[ Thừa ca, chị dâu bị bắt cóc, nhanh chóng trở về ]

“Xoát!

Lục Thừa đột nhiên dùng sức, tờ giấy trong tay anh bị bóp mà trở nên nhăn nhúm.

Lưu Học Siêu nhìn thấy sắc mặt anh không đúng, liền có chút sợ hãi:

"Thừa ca?"

“Cậu đợi tôi một lát.

” Lục Thừa bỏ lại những lời này, liền bước vào phòng bệnh. “Bố mẹ, ở Thâm Thành xảy ra một chút chuyện. Con phải nhanh chóng trở về.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Quan trọng lắm sao?”

Trương Thúy Thúy đang gọt quả táo trong tay, nhìn thấy biểu tình của con trai thứ ba không đúng, cũng trở nên lo lắng.

“Vừa rồi có phải Học Siêu mang điện báo tới không? Là Kiều Kiều xảy ra chuyện sao? Vừa rồi mẹ muốn xem điện báo nhưng tên tiểu tử kia lại không cho mẹ xem.

Lục Thừa siết chặt tờ giấy trong tay, nhét vào trong túi, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt như cũ, anh không muốn để cho hai người già bọn họ lo lắng được.

“Không có việc gì, không phải mọi người đều biết ở Thâm Thành con có một một cái nhà máy sao? A Triệu gửi điện báo tới nói, gần đây nhà máy có đơn đặt hàng lớn, tài chính lên đến hơn trăm vạn, muốn con nhanh chóng trở nhìn xem.

Trăm vạn?!

Trong phòng bệnh không chỉ có Lưu Kiến Quốc và Trương Thúy Thúy.

Hai cặp vợ chồng Lục Giai và Lục Kiện đều ở đây. Nghe vậy, vẻ mặt của mọi người đều trở nên phức tạp.

Lục Giai chần chờ mở miệng: “Em ba, một đơn đặt hàng của nhà máy có thể kiếm được một trăm vạn sao?”

Tiền trong tay cô ấy chưa bao giờ vượt qua con số một ngàn đồng. Số tiền này là do chồng cô ấy làm việc ở nhà máy chế biến thịt tích cóp được.

Lục Thừa thầm kêu không tốt, vốn dĩ anh muốn tỏ vẻ thật sự có chuyện quan trọng nên tuỳ tiện nói ra một con số. Hoàn toàn quên mất ở thành phố Bắc Hà không có hộ gia đình vạn nguyên.

“Lợi nhuận thu về thì không nhiều như thế, còn rất vất vả nữa. Bây giờ bọn em chỉ lấy công làm lời mà thôi, người ta mua một lần, cũng coi như đơn hàng lớn.

Anh rể Phùng Ái Quốc mím môi, vô cùng kinh ngạc, chỉ mấy bữa không gặp, em vợ nhà mình bỗng dưng trở nên giàu có như vậy.

Anh ta thử thăm dò: “Đơn đặt hàng trăm vạn, Thừa Tử, hẳn là em có thể kiếm được rất nhiều tiền đúng không?”

Tính cách của anh rể vẫn giống như trước đây, không thích người khác hơn anh ta. Lúc Trước anh ta cảm thấy chị gái mình có thể gả cho anh ta là do phúc khí tám đời tu được, có thể làm trâu làm ngựa cho nhà bọn họ cũng là phúc khí của chị ấy.

Mỗi lần đến Lục gia, anh ta luôn tỏ ra vênh váo tự đắc.

Lục Thừa không muốn chiều theo ý anh ta, gật đầu: “Có thể kiếm được rất nhiều tiền. Ở Thâm Thành buôn bán rất thuận tiện.

Ngay lập tức, Phùng Ái Quốc nhìn anh với ánh mắt khác, bắt đầu lôi kéo làm thân.

“Thừa Tử, có cơ hội kiếm tiền, đừng quên giúp anh rể nhé. Cuộc sống của nhà vợ chồng anh bây giờ rất khó khăn túng thiếu.

Lục Giai nhíu mày nhìn về phía người đàn ông của mình, cô ấy không thích sự thay đổi đột ngột của chồng mình nhưng cô ấy rất tự hào về thành công của em trai.

“Vâng. Đều là người trong nhà, chỉ cần anh rể đối xử tốt với chị gái em, em nhất định sẽ kéo theo anh cùng kiếm tiền.

Lục Thừa nhấn mạnh “Phải đối xử tốt với chị gái của em.

Phùng Ái Quốc ngay lập tức bật cười, vốn dĩ anh ta muốn đến gần nói chuyện với Lục Thừa, nhưng anh ta lại không dám đến gần.

Sự tình của nhà bọn họ, Lục Thừa biết rất rõ. Sau khi Lục Giai kết hôn với anh ta nhưng mãi không mang thai được, cho nên cuộc sống của Lục Giai ở nhà bọn họ giống như bảo mẫu.

Lục Thừa lấy một xấp tiền từ trong túi đưa cho Trương Thúy Thúy.

“Mẹ, mẹ cầm lấy số tiền này đi, số tiền này dùng để chi trả tiền thuốc men và tiền chữa bệnh cho bố, nếu không đủ thì cứ đánh điện báo cho con.

"

Nói đến điện báo, Lục Thừa nhíu mày một chút.

Điện báo thực sự rất bất tiện, chỉ có thể liên lạc đơn phương, địa điểm cố định, hiện tại chỉ có bưu cục mới có thể nhận và gửi điện báo.

Lục Thừa nhớ đến lúc trước anh cùng Diệp Kiều nói chuyện phiếm, Diệp Kiều có nhắc đến điện thoại di động.