Thiết nghĩ, cho dù như thế nào đi nữa cũng phải nhanh chóng làm ra điện thoại di động. Bất kể có khó khăn bao nhiêu, nhất định cũng sẽ vượt qua.
“Số tiền này là đủ rồi.
” Sấp tiền trong tay nặng trĩu làm cho Trương Thuý Thuý không thể rời mắt khỏi nó.
Trời ạ, sấp tiền này phải có ít nhất một ngàn tờ nhỉ? Một vạn đồng đó. Con thứ ba của bà thật sự đã phát tài rồi.
“Vâng, có chuyện gì thì gửi điện báo cho con. Con phải trở về ngay bây giờ?
Lục Thừa nói thêm vài câu, nhờ chị cả bà anh hai chăm sóc bố mẹ, sau đó xách theo rương hành lý chạy về hướng bãi đỗ xe của bệnh viện.
“Thừa ca, em có thể đi Thâm Thành với anh được không? Em rất lo cho sư phụ.
”
Lưu Học Siêu theo sau Lục Thừa suốt quãng đường, ánh mắt mong đợi nắm lấy cửa xe ghế lái bên cạnh.
Lục Thừa nhíu mày, vừa định đồng ý nhưng lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Không được! Hiện tại cậu phụ trách sản xuất tương ớt Hạ Hoà. Nếu cậu rời đi, công việc trong nhà máy phải làm sao? Sư phó của cậu không hy vọng việc sản xuất tương ớt xảy ra vấn đề. Đó là tâm huyết của cô ấy.
Biểu tình của Lưu Học Siêu dao động: “Nhưng mà...
.
.
”
“Đùng nhưng mà. Cậu nhanh chóng trở lại thôn đi.
”
Lục Thừa không muốn để ý đến cậu ấy nữa, kéo tay cậu ấy ra, lái xe lên đường.
Một giây đồng hồ anh cũng không muốn chậm trễ, dòng tin nhắn trên điện báo quá ngắn, căn bản không nói rõ được rốt cuộc Diệp Kiều đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ Lục Thừa rất sốt ruột, chi hy vọng giây tiếp theo bản thân có thể xuất hiện ở Thâm Thành, xuất hiện bên cạnh Diệp Kiều.
Tất cả mọi người đang lo lắng tìm kiếm Diệp Kiều. Còn Diệp kiều thì sao?
Sau khi bị ném xuống nước, Diệp Kiều ngay lập tức nhấn cái nút trên chiếc vòng tay của mình.
Giây tiếp theo, chiếc vòng bạc đơn giản cổ xưa cô vẫn luôn đeo trên cổ tay liền biến thành một con dao găm sắc bén.
Cái này là do Lục Thừa đặc biệt làm cho cô, trị an ở Thâm Thành rất kém, mặc dù Diệp Kiều đi đâu Lục Thừa cũng sẽ đi cùng, nhưng Lục Thừa sợ đôi lúc bản thân sẽ có chút sơ suất.
Chỉ cần có thời gian, hai người bọn họ sẽ ở trong phòng luyện tập các tình huống có thể xảy ra. Tình huống tay bị trói sau lưng là tình huống mà cô tập luyện nhiều nhất.
Cô linh hoạt chuyển động con dao, dùng sức cắt sợi dây, sợi dây lớn bằng hai ngón tay theo đó mà bị cắt đứt.
Ngửa đầu nhìn về phía mặt nước, Diệp Kiều cảm thấy bản thân đang dần chìm sâu xuống dưới, nếu cứ tiếp tục đi xuống như vậy, cô nhất định sẽ chết do bị thiếu oxi.
Chờ mặt nước dần yên tĩnh, Diệp Kiều liền chuyển động cơ thể một cách linh hoạt. Ngay sau đó Diệp Kiều đột nhiên gập người xuống, cơ thể cô cúi hẳn xuống.
Con dao găm hướng về phía sợ dây đang buộc chặt cổ chân cắt xuống.
Sau một tiếng động nhẹ, dây thừng theo đó mà đứt ra.
Diệp Kiều cũng thành công mà thoát khỏi số mệnh bị dìm sông.
Cô vội vàng bơi lên mặt nước, cô cảm thấy may mắn khi đời trước bản thân có tiền lại đam mê thể thao, thậm chí cô còn bỏ tiền đi học bơi và còn thi đậu chứng chỉ về bơi lội. Cho nên, bây giờ cô mới có thể không một tiếng động mà bơi giữa dòng sông.
Mặt sông rất tối, sau khi hai mắt thích ứng với bóng tối cô mới có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ.
Cô bơi về phía xa cách con thuyền một đoạn, lúc này mới dám ngoi đầu lên.
“Khụ khụ khụ!
” Nín thở dưới nước hai ba phút làm cho Diệp Kiều có chút không chịu nổi.
Cô dang rộng hai tay, thoải mái chuyển động, hai chân đong đưa trước sau, giống mỹ nhân ngư đang nhẹ nhàng đong đưa.
Nhìn thấy con thuyền của Ôn Ninh và nhóm người đi xa, lúc này Diệp Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu nhìn sang phía bên kia.
Bây giờ, cô chỉ có một sự lựa chọn là bơi về phía bên kia.
Ôn Ninh và những người kia thật sự quá tàn nhẫn, vì muốn dìm chết cô mà lại đi xa như vậy.
Khi Diệp Kiều nhìn về Thâm Thành ở phía xa, cô chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn đỏ chập chờn trên toà nhà cao nhất, ánh đèn đó là tín hiệu để máy bay không bị đụng vào.
Với khoảng cách như vậy, Diệp Kiều hoàn toàn không thể bơi trở về đó được.
Bờ bên kia lại khác, ước chừng chỉ có 500m.
Diệp Kiều đưa ra phán đoán. Có thể là vì an toàn, dù sao đây cũng là Hồng Kông, đám người Ôn Ninh phạm tội ở ngoài biên giới, đại lục cũng không có cách nào phát hiện được.
“Chỉ có thể như vậy thôi.
.
.
.
.
. Đợi sau khi đến Hồng Kông cô sẽ tìm cách liên lạc với Trương Thúc hoặc Hạ Tấn Thành”
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Kiều cố gắng bơi về phía Hồng Kông.
Bây giờ đang là mùa đông, tuy Thâm Thành ở phía Nam, mùa đông nhiệt độ cũng không quá thấp, nhưng ngâm mình trong nước lâu như vậy, Diệp Kiều cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang giảm xuống một cách nhanh chóng.
Cô có thể chết vì hạ thân nhiệt bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Diệp Kiều dần tái nhợt, nguyên nhân một phần là do nhiệt độ cơ thể giảm mạnh, một phần là do sợ cái chết gây nên.
Khi cô bị ném xuống thuyền, cô cũng không cảm thấy lo lắng như bây giờ, bởi vì cô biết cô vẫn còn có cách để cứu sống bản thân.
Bây giờ cô lại rất lo lắng.
Diệp Kiều đã đánh giá sai thể lực của bản thân, có lẽ đời trước thể lực của cô rất tốt, có thể bơi cả cây số vào mùa đông, nhưng từ lúc xuyên đến đây cô không có thời gian rèn luyện, hơn nữa hiện tại cô đang mang thai, cho nên thể lực mới giảm xuống rất nhiều. Bụng đã bắt đầu có chút đau.
Vài phút sau, Diệp Kiều may mắn tìm được một tấm ván, tấm ván này hình như bị vỡ từ một con thuyền nào đó, cô dừng sức ôm lấy nó.
“Mình quá tự đề cao bản thân rồi, bảo bối, là mẹ hại con.
”
Cô vuốt cái bụng hơi nhô lên của mình, lần đầu tiên Diệp Kiều cảm thấy hối hận, rõ ràng cô biết trị an của bây giờ như thế nào, nhưng trong tiềm thức cô luôn cảm thấy quốc gia của mình là an toàn nhất.
Lần này, thật sự là ăn khổ mà.
Gió đêm thổi càng lúc càng dữ dội, Diệp Kiều nằm trên tấm ván gỗ run bần bật, đôi môi đã trở nên trắng bệch.
Cô hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau làm cho cô tỉnh táo một chút.
Không biết tấm ván gỗ trội trong bao lâu, Diệp Kiều cảm thấy sắc trời dần trở nên sáng hơn.
Có một chiếc thuyền đánh cá bên sông đang tiến về phía cô, Diệp kiều miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, tấm ván lắc lư, bất cứ lúc nào cô cũng có thể cạn kiệt sức lực mà rơi xuống dòng sông.
“Cứu mạng.
”
“Cứu tôi với”
“Làm ơn.
.
.
.
.
”
Cục cưng của tôi còn chưa nhìn thấy được thế giới này.
Diệp Kiều dùng chút sức lực cuối cùng của mình giơ tay lên cao, hy vọng người trên thuyền đánh có có thể phát hiện ra cô.
“Con trai, con nhìn xem có phải bên kia có người hay không?”
Trên chiếc thuyền đánh cá, một người phụ nữ với mái tóc mai đã bạc trắng đang nheo mắt nhìn về phía cách đó không xa, đồng thời cất tiếng gọi đứa con trai đang chèo phía sau.
Con trai nghe mẹ nói như vậy, đôi tay hơi dùng sức, thuyền đánh cá liền quay lại.
Thiếu niên mười sáu tuổi thân hình gầy nhỏ, nhưng ánh mắt rất sáng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể khẳng định.
"Mẹ, thật sự có người, hơn nữa là một cô gái!
"
"Nhanh, nhanh lên! Chèo thuyền qua đi. Đoán chừng là nhập cư trái phép, Haiz, thật sự là một vòng luẩn quẩn. Tất cả mọi người đều cho rằng Hồng Kông là một nơi tốt, cho nên mới liều mạng đến đây để chịu khổ.
”
Người phụ nữ nhỏ giọng lẩm bẩm, chỉ huy con trai chèo thuyền qua.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
“Cô ơi, cô cho con đi nhờ một đoạn, chỉ cần đưa con vào bờ là được.
”
“Haiz.
” Người phụ nữ thở dài, cảm thấy đáng tiếc cho Diệp Kiều, bà muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. “Cháu nắm lấy tay của tôi, tôi sẽ kéo cháu qua đây.
”
Diệp Kiều không còn nhiều sức lực, nhưng may mắn thay, vì quanh năm đánh cá và kéo lưới nên bà rất khoẻ, bà ấy nắm chặt tay cô dùng sức một cái, Diệp Kiều liền được nhấc lên thuyền.
Sau khi lên thuyền, Điệp Kiều chống tay trái lên nâng lấy cơ thể mình.
Trên tay trái cô có một chiếc vòng vàng, trên tay phải là một chiếc vòng bạc, tất cả đều rất đáng giá.
“Cô ơi, cô đem chiếc vòng vàng trên tay cháu cầm đi lấy chút tiền. Nếu có thể, phiền cô tìm giúp cho cháu một vị bác sĩ.
.
.
”
Nói xong, cô liền ngã xuống.
“Ai da! Cô gái, cô không sao chứ?”
Người phụ nữ hoảng hốt nâng cô lên.
Cậu thanh niên cố gắng hết sức mới ổn định lại chiếc thuyền đánh cá, cậu ấy nhón mũi chân nhìn qua: “Mẹ? Cô ấy bị làm sao vậy?”
“Hôn mê!
”
“Bây giờ phải làm sao?”
Người phụ nữ thở dài: “Có thể làm sao bây giờ? Trở về rồi nói, không thể để cô ấy chết đi như vậy được.
.
.
Hôm nay không thể đánh cá được rồi.
”
Cậu thanh niên chần chừ hỏi: “Cô ấy không phải nói có thể dùng vòng vàng của cô ấy để đổi tiền sao?”
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!