Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,530
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Bà chủ, cá này của cô chưa có chín a!

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, để tôi chế biến lại cho anh.

“Hừ, bà hãy chú ý một chút chứ! Nếu còn như vậy, tôi sẽ không trả tiền.

“Vâng, vâng, vâng, tôi thật sự rất xin lỗi...

.

Âm thanh ầm ĩ bên ngoài truyền vào tai cô, Diệp Kiều cau mày, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại.

“Ưm.

.

.

” Cô vừa mới tỉnh dậy cảm thấy vô cùng chóng mặt, theo bản năng chống xuống giường đứng dậy, vừa kịp đỡ lấy chiếc khăn bông lạnh rơi xuống từ trên trán.

Diệp Kiều đặt mu bàn tay mình lên trán, cảm giác vẫn là có chút nóng ran, khi nhắm mắt lại, nhiệt độ của mí mắt cũng cao hơn một chút.

"Leng keng.

"

Âm thanh va chạm rất nhỏ vang lên, Diệp Kiều cúi đầu nhìn xuống, cô vẫn đeo chiếc vòng vàng trên cổ tay trái như cũ.

Quần áo trên người cô cũng được thay sạch sẽ và mới tinh.

Diệp Kiều đánh giá nơi này một chút.

Đó là một căn phòng rất nhỏ, nhìn bằng mắt thường không dài quá bốn mét, chiếc giường rộng một mét, dài hai mét chiếm hơn một nửa không gian, phần còn lại được lấp đầy với vài hộp gia vị với chữ trung phồn thể.

Cô đứng dậy, đi đôi giày bệt cạnh giường và bước ra cửa phòng.

Sau khi mở cửa, âm thanh từ bên ngoài ập vào rất nhanh.

Tiếng Quảng Đông trung trộn lẫn với tiếng Anh chẳng ra ngôn ngữ thống nhất nào cả, tốc độ nói cũng thật là nhanh, mỗi người đều rất bận rộn, bước chân vội vàng.

Nơi gần cô ấy nhất là một lò nướng thịt cùng bệ bếp được xây dựng sẵn. Một người phụ nữ gầy gò đang lật cá trên vỉ nướng. Từ góc độ của Diệp Kiều, cô ấy có thể nhìn thấy rõ ràng mái tóc bạc trắng trên thái dương của người phụ nữ.

“Anh đẹp trai, cá của anh đã được nướng xong rồi.

Người phụ nữ tâng bốc vị khách rồi đem cá nướng đặt trở lại vào đĩa sắt lớn và bưng nó đến trước mặt khách hàng đang ngồi ở bên ngoài cửa hàng.

Xoay người thời điểm, nữ nhân vừa lúc thấy sắc mặt ửng hồng Diệp Kiều đứng ở phòng cửa, bước chân vội vàng mà đã đi tới.

Khi người phụ nữ quay lại, cô nhìn thấy Diệp Kiều đang đứng ở cửa phòng với sắc mặt đỏ bừng, liền vội vàng bước về phía Diệp Kiều.

“Sao cô lại đứng dậy rồi? Cô có cảm thấy đỡ hơn xíu nào chưa?”

Diệp Kiều mỉm cười nói: “Cảm ơn cô. Tôi đã cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.

“Vậy là tốt rồi.

” Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái nhiệt kế và đưa nó cho Diệp Kiều. “Cô đã hôn mê một ngày một đêm rồi, vẫn luôn phát sốt, dì đều sợ là làm cho đầu óc của cô nóng đến cháy hỏng mất, cô hãy đo nhiệt độ xem nhiệt độ hiện tại của cô là bao nhiêu.

Diệp Kiều nhận lấy nhiệt kế, bỏ vào dưới nách của cô.

“Chị ơi, không biết tôi nên xưng hô với chị như thế nào?”

“Không cần phải lịch sự đến như vậy đâu, cô cứ trực tiếp kêu tôi là chị Cúc là được. Tên đầy đủ tôi là Vương Cúc Hoa, mười mấy năm trước tôi đi theo chồng của tôi nhập cư trái phép tới Hồng Kông.

Nghe chị Cúc giới thiệu một lúc, Diệp Kiều cũng biết hoàn cảnh của chị ấy.

Sau khi chị Cúc đi theo một người đàn ông nhập cư trái phép đến thành phố Hồng Kông, chịu nhiều khổ cực, vẫn luôn tồn tại ở tầng lớp dưới đáy xã hội, làm công việc luôn là nặng nhọc và mệt mỏi nhất.

Đã có nhiều người giống như họ nhập cư trái phép vào thành phố Hồng Kông từ những năm 1950.

Bọn họ không có danh tính, chỉ có thể làm công việc bất hợp pháp, vừa bị ép làm nhân công rẻ mạt, vừa phải đối mặt với sự kiểm tra bất thường của cảnh sát mặc quân phục ở thành phố Hồng Kông, cả ngày phải trốn đông trốn tây.

Sau này, để thuận tiện cho việc quản lý họ, chính quyền thành phố Hồng Kông đã nới lỏng chính sách nhập cảnh, những người ở thành phố Hồng Kông trên 3 tháng có thể xin thẻ căn cước tạm thời, còn những người đã có không có tiền án tiền sự trong vòng nửa năm có thể có được tư cách thường trú, tức là trở thành người dân ở thành phố Hồng Kông.

“Cô tới nơi đây chậm một chút, hiện tại muốn có một danh tính chính thức sẽ gặp không ít khó khăn”

Chị Cúc lắc đầu, vì Diệp Kiều lo lắng.

“Cô không có danh tính chính thức, tôi cũng không dám đem cô đưa đến bệnh viện đi, chỉ có thể cho cô uống một chút thuốc hạ sốt. Nếu cô vẫn không tỉnh lại, tôi chỉ có thể đưa cô đến bệnh viện .

.

. Đến lúc đó, cô khẳng định sẽ bị ngồi tù, nhập cư trái phép cũng không phải là việc nhỏ.

Diệp Kiều sờ sờ chiếc vòng vàng trên cổ tay, biết cô rất may mắn, gặp được người tốt.

“Chị Cúc, thật sự rất cảm ơn chị.

“Aiz, không có việc gì.

” Vương Cúc Hoa trên mặt biểu tình lộ vẻ hơi xúc động, “Sau khi chồng của tôi chết, lúc ấy các đồng hương cùng đi đến đây đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng ta đều là người đại lục, nên hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng bây giờ tôi đang sống cùng với con trai, tôi cũng không thể giúp cô quá nhiều. Mà cô chỉ có một mình, cô có dự định gì tiếp theo hay không?”

“Tôi.

.

.

Một vẻ bối rối thoáng qua trên khuôn mặt của Diệp Kiều, cô ấy bây giờ không có chứng minh thư, và cô ấy hoàn toàn xa lạ với thành phố Hồng Kông trong thời đại này.

Nhìn thoáng qua, đây là những tòa nhà nhỏ năm sáu tầng, chen chúc nhau dày đặc, đổ nát và hỗn loạn.

Cô cũng không biết hiện tại mình đang ở nơi nào.

Hơn nữa, thành phố Hồng Kông cho tới bây giờ đều không phải là một nơi an toàn. Trở về thành phố Hồng kông của trước đây, các thế lực ngầm của thành phố Hồng Kông vô cùng đáng sợ, có hơn chục tổ chức thế giới ngầm có thể kể tên, trong đó hai tổ chức đứng đầu là Nhị Đông Tinh xã cùng với Hồng Hưng xã sẽ thay phiên chém giết nhau trên đường phố. Cốt truyện phim như ( yakuza )) (( vô gian đạo )) lại càng ăn sâu vào lòng người xem.

.

.

“Chị Cúc, chị có thể cho tôi ở tạm ở đây được không? Tôi có người thân ở thành phố Hồng Kông, nhưng tôi đã mất thông tin liên lạc khi qua sông.

.

.

Diệp Kiều trên mặt lộ ra vẻ bối rối xấu hổ đỏ bừng, hơi hơi cúi đầu xuống.

Vẻ mặt của Vương Cúc Hoa lộ vẻ khó xử: “Nơi này của tôi quá nhỏ, mấy ngày nay cô hôn mê, tôi đều ngủ ở đằng trước của hàng.

Diệp Kiều cắn cắn môi: “Thực xin lỗi.

“Không có việc gì. Vậy cô ở lại đây ba ngày đi!

” Vương Cúc Hoa cắn chặt răng, và đưa ra quyết định. “Hy vọng cô có thể tìm được nhà người thân thích trong ba ngày này.

“Cảm ơn chị, chị Cúc, tôi có thể giúp chị làm việc.

” Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm, chặn nói lời cảm ơn.

Vương Cúc Hoa cười lắc đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn cùng cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Diệp Kiều, lời nói như trêu chọc.

“Cô trông giống như một thiên kim đại tiểu thư sống trong nhung lụa được nuông chiều, giúp tôi làm việc tôi còn lo lắng là cô đem chén bát của tôi làm vỡ sạch thôi.

“Kỳ thật tôi là …”

“Xoảng!

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài cửa hàng đột nhiên truyền đến tiếng tiếng bát đĩa vỡ, tiếp đó chính là người đàn ông tức giận đùng đùng chất vấn.

“Ông chủ, ông rốt cuộc là có biết nấu ăn hay không?! Con mẹ nó, cá nướng này của ông nướng cũng đắng quá mà! Thật là quá cẩu thả rồi! Nếu không phải thấy chỗ của ông rẻ tiền thì tôi cũng đã không tới chỗ của ông ăn đi!

Vương Cúc Hoa sắc mặt đột nhiên liền thay đổi, không kịp cùng Diệp Kiều nói thêm cái gì, hướng tới bên ngoài liền chạy qua đi.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sẽ đổi lại cho anh.

.

.

“Đổi cái rắm! Ông đây đã cho cô thêm một lần cơ hội! Cô con mẹ nó hôm nay phải bồi thường cho ông đây một nghìn tệ tiền thuốc men! Ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!

Người đàn ông đá đổ chiếc bàn vuông nhỏ với vẻ mặt dữ tợn.

“Một nghìn.

.

. Tôi, tôi một tháng đều kiếm không ra một ngàn đồng.

” Vương Cúc Hoa sắc mặt rụt rè, sợ hãi mà nhìn về phía người đàn ông, lấy lòng mà muốn giúp anh ta lau đồ ăn đang dính trên tay áo.

“Đừng chạm vào tôi! Những món ăn cô nấu khiến tôi ghê tởm, bồi thường tiền không phải là chuyện hiển nhiên hay sao? Đừng có mà giả bộ đáng thương với tôi!

"

Diệp Kiều lấy ra nhiệt kế, quét mắt nhìn con số hiện lên 37.

8 độ C, sốt nhẹ.

Cô rửa nhiệt kế, lau bằng khăn giấy, đồng thời vòng qua bệ bếp nhìn ra phía bên ngoài.

Đây hẳn là một con phố ăn vặt, con phố rộng vài mét dày đặc những chiếc bàn vuông nhỏ cùng với những chiếc ghế gấp nhỏ, khách hàng đều ngồi ở những chiếc ghế gấp nhỏ này để ăn.

Hai con đường đối diện, mặt tiền cửa hàng nhỏ dài vô tận, thành phố Hồng Kông diện tích nhỏ, tấc đất tấc vàng, nhưng nổi tiếng đông dân nên dù thế nào cũng là bỏ túi.

Khi người đàn ông đạp đổ bàn, những vị khách ở bàn bên cạnh nhanh chóng tránh ra, nép cách đó không xa để lén lút quan sát, xì xào bàn tán nhưng không ai dám đến giúp đỡ.

.

.

May mắn thay, Vương Cúc Hoa đã sống ở con phố này mười năm, ông chủ của các cửa hàng xung quanh biết rõ về cô ấy và quan tâm chăm sóc cô ấy nhiều hơn sau khi chồng cô ấy qua đời.

Một lúc sau, hai người đàn ông vạm vỡ liền đi tới, bọn họ trên cổ vẫn còn mang tạp dề, họ nói chuyện với người đàn ông với ngữ khí ôn hòa nhất nhưng vẻ mặt lại ẩn chứa sự đe dọa.

Ánh mắt của người đàn ông kia lập lòe một chút nhưng là cũng nghe họ nói chuyện.

Sau khi Vương Cúc Hoa dọn dẹp bàn ghế xong, người đàn ông đó lại lúng túng ngồi xuống lần nữa.

“Vậy tôi lại cho cô một cơ hội nữa, lần này nếu cô làm không tốt, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!