“Vâng, vâng, tôi thật sự rất xin lỗi. Tôi sẽ sẽ chọn con cá tươi nhất và làm cho anh một phần khác.
”
Vương Cúc Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liên tục khom lưng xin lỗi, cảm ơn những người đồng hương đã nói giúp cho cô ấy, nhanh chóng bưng phần cá bị hỏng kia đi vào bên trong cửa hàng.
Một trong những người đàn ông cường tráng mang tạp dề đi theo cô ấy vào bên trong, anh ta có chút bất lực mà thở dài.
“Chị Cúc, sao chị không dừng kinh doanh quán ăn này lại đi? Sau khi anh Đại Trụ mất đi, việc kinh doanh của cửa hàng chị ngày càng sa sút. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chị thậm chí sẽ không thể trả học phí cho Tiểu Trạch mất.
Vương Cúc Hoa sắc mặt hơi tái nhợt, cô cũng không nói một lời nào mà đem đĩa cá nướng kia đổ vào thùng rác, đem đĩa sắt đặt vào bên trong chậu lớn trong cùng, lại đi tới thùng nước bắt một con cá Thanh Giang còn sống tươi rói, bắt cá, giết và đánh vảy cá một cách nhanh chóng.
Cô ấy trả lời người đàn ông với thanh âm rất nhỏ nhưng lại mang theo sự kiên định.
“Cửa hàng cá nướng này là tâm huyết của Đại Trụ, anh ấy còn muốn làm cho nó trở thành một chuỗi cửa hàng, tôi không thể từ bỏ được.
”
Người đàn ông thở dài não nề nói: “Chị đem cá xử lý xong rồi đưa cho tôi, tôi sẽ giúp chị nấu món cá này.
”
“Nhưng không phải anh không nấu món Quảng Đông hay sao?” Vương Cúc Hoa có chút chần chờ nói.
Ẩm thực Chiết Giang nổi tiếng là đậm vị ngọt, không ăn nhập gì với vị mặn và cay của cá nướng.
Người đàn ông trố mắt nói: “Chẳng nhẽ tôi không nấu món Quảng Đông thì không biết làm món cá nướng này hay sao? Vô luận như thế nào, khẳng định cũng ngon hơn chị làm! Bên ngoài tên lưu manh kia liền đang chờ bới lông tìm vết chứ đâu.
”
Vương Cúc Hoa cúi cúi đầu, động tác trong tay cũng nhanh thêm hai phân, sau đó khi làm xong tay cầm con cá lên và đưa nó cho người đàn ông.
Con cá đang ở giữa không trung liền bị một bàn tay trắng nộn tinh tế nhỏ nhắn bắt được.
Vương Cúc Hoa cùng người đàn ông kia đều kinh ngac mà quay đầu lại nhìn.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của hai người, Diệp Kiều nở một nụ cười nhạt trên khuôn mặt đỏ bừng vì sốt nhẹ.
“Chị Cúc, vẫn là để cho tôi tới làm món cá nướng này đi. Tôi quên chưa nói với chị, khi tôi ở Trung Quốc đại lục từng là đầu bếp. Đã làm cơm cho toàn bộ tập thể người trong làng, người ăn qua món tôi nấu đều khen ngợi tay nghề của tôi.
”
Sự tự tin trong lời nói của cô dường như mang theo một loại sức mạnh tin tưởng, khiến cho hai người không tự giác liền ngay lập tức gật đầu.
Chờ cho đến khi bọn họ phản ứng lại thì Diệp Kiều đã một tay cầm lấy nồi sắt, một tay nắm cầm thìa bắt đầu kết hợp nguyên liệu nấu ăn.
Vương Cúc Hoa: “...
.
”
Vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì? Tôi vì cái gì mà lại vô cớ gật đầu như vậy chứ?
Người đàn ông cường tráng: “.
.
.
”
Không được, một người đàn ông mạnh mẽ như tôi đấy làm sao có thể không cướp lấy con cá từ một cô gái có cánh tay gầy guộc như cọc tre được?!
Diệp Kiều vừa rồi cũng đã quan sát qua gia vị, nồi niêu và đồ dùng trên kệ bếp, đây là một cái đầu bếp tự mình rèn luyện ra a.
Cho nên bây giờ cô sử dụng những đồ dùng trên bếp, liền vô cùng trơn tru và quen thuộc.
Sau khi chuẩn bị nêm nếm xong gia vị, cô cầm lấy cái vá lớn múc một lượng nước vừa phải cho vào trong nồi đun sôi.
Cô xoay người lại cầm một cái nồi to khác, đặt lên một cái bếp khác, đổ dầu vào, cho cá vào chiên dọc theo mép nồi, sau khi chiên vàng đều hai mặt thì lúc này mới cầm lấy bên cạnh vá lưới lớn đem con cá kẹp lên, cho lên vỉ nướng.
Có hai yếu tố quan trọng nhất trong việc nướng cá, thứ nhất đó là lửa, chủ yếu tập trung vào nhiệt khi nướng cá.
Chú ý nhặt than để lửa cháy đều hơn, Diệp Kiều thực chăm chú lật con cá qua lại, thỉnh thoảng rải tiêu xay cùng ớt bột lên trên hai mặt cá.
Rõ ràng là các bước nướng cá không khác khi cô nướng cá là mấy, gia vị thì cũng là dùng như cũ, không biết vì cái gì, Vương Cúc Hoa cảm giác cái mũi của cô ngửi được một mùi rất thơm, hương vị thật là hấp dẫn.
Mũi của cô dùng sức mà ngửi ngửi, càng ngửi càng muốn chảy nước miếng.
"Ực.
"
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nuốt nước miếng, Vương Cúc Hoa bỗng chốc quay đầu nhìn về phía bên trái.
Hầu kết của người đàn ông còn đang mặc tạp dề đang di chuyển lên xuống, sau khi nhận thấy được tầm mắt của Vương Cúc Hoa, anh ta xấu hổ lau lau khóe miệng và cười nói.
“Cái kia, chị Cúc, người thân của chị có vẻ như nấu ăn rất giỏi đấy.
”
Đôi mắt của Vương Cúc Hoa hơi chuyển động, nói: “Đúng vậy, cô ấy là chủ quán ăn ở thôn của cô ấy trước khi cô ấy đến đến thành phố Hồng Kông.
”
May mắn khi trước Diệp Kiều có nói qua cái này, vừa lúc cho Vương Cúc Hoa một cái cớ.
“Con gái bây giờ thật lợi hại nha”
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, không tự giác mà nhóm nhón mũi chân, muốn quan sát động tác của Diệp Kiều rõ ràng hơn, chủ yếu là thời điểm nướng cá cùng với thời gian nêm nếm gia vị, đây đều là kỹ năng nấu nướng đấy.
Một yếu tố khác của món cá nướng đó là nước súp.
Sau khi cá đã được nướng xong, nồi nước súp đầu tiên của Diệp Kiều đun đã sôi từ lâu.
Từ phía dưới trong ngăn tủ cô lấy ra một cái dĩa sắt sạch, đặt cá nướng vào trong đĩa trước.
Diệp Kiều bưng lên nước súp, đổ lên trên cá nướng.
Trong nháy mắt, hương vị cay và thơm lan tỏa ra khắp xung quanh.
Mới vừa rồi chỉ là mùi cá nướng nguyên bản, bây giờ đã thêm mùi vị đậm đà hơn, khách hàng bên ngoài cửa hàng đều đồng loạt ngửi ngửi, bắt đầu háo hức nhìn về phía bên trong này.
“Chị Cúc, cá nướng đã làm xong rồi. Phiền chị đem qua cho vị khách kia nhé.
”
Diệp Kiều lấy ra một chiếc khăn sạch và lau nước canh trên mép đĩa sắt, đứng thẳng người nhìn Vương Cúc Hoa phía sau cô, cười nói.
Diệp Kiều nói: “Chị Cúc cứ gọi tôi là Kiều Kiều đi.
”
“Kiều Kiều à, cô có chắc là nó ngon hay không?”
Mặc dù cô ấy ngửi thấy mùi và không khỏi xúc động, nhưng con cá này có liên quan đến việc cửa hàng của cô ấy có thể tiếp tục mở cửa thuận lợi hay không, Vương Cúc Hoa vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Diệp Kiều cười khẽ nói:
“Chị cứ đem nó qua bên đó cho anh ấy. Nếu anh ấy cảm thấy nó không ngon, thì hãy để người khác làm giám khảo, nhưng nếu hơn một phần mười số người không tán thành hương vị của món cá nướng này, tôi sẽ không bao giờ đụng vào dụng cụ nấu nướng nữa.
”
Là một đầu bếp, lời thề này thực sự rất nghiêm trọng.
Vương Cúc Hoa và người đàn ông đều có vẻ mặt nghiêm nghị.
Người đàn ông nhìn về phía Vương Cúc Hoa, nói: “Chị Cúc, chị mang qua đi. Tôi tin rằng kỹ năng nấu nướng của Kiều Kiều chắc chắn sẽ không thể tệ, cô ấy đã đạt được màu sắc và mùi thơm, hương vị cũng rất thơm. Cô ấy chắc chắn nấu ăn ngon hơn tôi.
”
Người đàn ông nghĩ rằng anh ta không thể làm món cá nướng đẹp như vậy. Đánh giá về trạng thái của con cá, con cá chắc chắn giòn bên ngoài và mềm bên trong. Cô gái trước mắt anh đối với việc điều chỉnh nhiệt độ của lửa đã đạt đến một trình độ thành thục.
Vương Cúc Hoa cắn răng một cái: “Được! Để tôi mang qua bên đó!
”
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế gấp cùng chiếc bàn vuông nhỏ đã lâu, khi thấy Vương Cúc Hoa đem đĩa sắt lại đây, mông người đàn ông đều nâng lên, trong tay cầm chiếc đũa gấp không chờ nổi mà duỗi hướng về phía cái đĩa, nhưng là trong miệng còn muốn lải nhải.
“Bà chủ, để tôi nói cho bà biết, nếu như lần này cá.
.
.
”
Anh ta đã nhét một miếng thịt cá lớn vào trong miệng, hơn nữa anh ta cũng là một người yêu thích ẩm thực, nếu không anh ta đã không như vậy kén chọn món ăn, chỉ thấy anh ta khéo léo cuộn cá trong súp, khi cá ngập trong súp, anh ta không quan tâm đến độ nóng, cũng không quan tâm đến việc anh ấy nói nửa lời cho thẳng vào miệng.
".
.
.
Tê tê tê!
"
Mùi thơm cháy khét bên ngoài con cá đầu tiên kích thích vị giác của anh ta, sau đó đầu lưỡi anh chạm vào lớp cá mềm mịn bên trong, vị tươi ngon của cá dồn lên đại não của anh ta.
Làm câu nói kế tiếp của người đàn ông đều không biết như thế nào tiếp tục nói ra.
.
.
.
Anh ta đột ngột thay đổi thái độ nói: Mẹ kiếp! Con cá này cũng là quá ngon đi! Bà chủ! Lại bán cho tôi một con khác! Tôi muốn đóng gói mang về cho lão Đậu nhà tôi cũng được nếm thử!
”
Cơ hồ là gấp đến mức không chờ nổi, người đàn ông liền kêu thêm món đó một lần nữa.
Vương Cúc Hoa, người đang hồi hộp chờ đợi phản ứng của khách hàng, nắm chặt tay và vô cùng phấn khích, trong giọng nói không thể kiểm soát được nụ cười.
“Được rồi!
”
Những vị khách và người qua đường đang túm tụm xung quanh để xem náo nhiệt, dù sao thì bản chất của mỗi người Trung Quốc là thích xem náo nhiệt. Hàng trăm người đã tụ tập ngay trước cửa hàng, và đông đúc chật chội gần như không thể vượt qua được.
Hàng trăm người này đứng chờ theo dõi, không ngờ thái độ của họ lại thay đổi 180 độ.
Bọn họ cũng ngửi thấy vừa rồi cá nướng hương vị bá đạo, không khỏi cùng nhau nuốt nước miếng, nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, ngồi xuống trên những chiếc ghế gấp nhỏ, chiếm lấy vị trí thuận lợi nhất.
“Bà chủ! Tôi cũng muốn một phần cá nướng!
”
“Bà chủ! Ở đây cũng tới một phần!
”
Vương Cúc Hoa tức khắc mặt mày hớn hở: “Được rồi! Quý khách muốn hương vị như thế nào?”
Trong lúc nhất thời, việc kinh doanh bán hàng muốn bùng nổ.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!