Một đêm bận rộn thật nhanh liền qua đi, khách hàng chờ đợi ở bên ngoài đã giải tán gần hết, Vương Cúc Hoa đi qua một bên kéo của cuốn đằng trước cửa hàng xuống.
“Rầm” sau tiếng đóng cửa vang lên là khuôn mặt tươi cười của cô ấy.
“Kiều Kiều, hôm nay chúng ta phát tài rồi!
”
Diệp Kiều đang ngồi thẳng trên ghế, dùng một cái khăn ấm lau đôi tay của cô.
Chiếc khăn nóng là do Dương Tiểu Trạch đưa cho nàng, cậu bé đã đi học về sau lớp học vào buổi tối.
Dương Tiểu Trạch tò mò mà nhìn về phía mẹ của mình: “Mẹ, chúng ta hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền lời vậy?”
Vương Cúc Hoa kích động mà đem ngăn kéo nhỏ ở phía dưới kệ bếp toàn bộ đều kéo ra tới, bên trong đã nhét đầy tiền với màu sắc rực rỡ.
Màu sắc tiền của thành phố Hồng Kông rất nhiều, màu vàng, màu lam, màu xanh lục đều có, tụ tập với nhau thật sự rất bắt mắt.
“Cá nướng của chúng ta bán mười đồng một con. Bình thường cả đêm chúng ta cũng chỉ có thể bán được một chục con, nhưng là hôm nay! Những rương cá của chúng ta đều không còn con cá nào cả!
”
Cô ấy ở mấy cái từ ngữ mấu chốt ngữ đều là thêm vào trọng âm.
Dương Tiểu Trạch đôi mắt sáng long lanh: “Mẹ, mang ra đây, chúng ta cùng nhau đếm!
“Được!
” Vương Cúc Hoa cười to ra tiếng, kéo ngay ngắn một chiếc bàn vuông nhỏ qua đây.
Chiếc bàn vuông nhỏ kê giữa ba người, cô dốc hết tiền từ trong ngăn kéo ra.
Nhìn hai mẹ con bắt đầu sắp xếp tiền theo từng tờ khác nhau, Diệp Giao ở một bên nhìn cảm thấy buồn cười.
Đếm tiền là điều hạnh phúc nhất, không lâu sau, Vương Cúc Hoa vui vẻ tuyên bố.
“Chúng ta hôm nay kiếm lời được hơn 450 đô la Hồng Kông, trời ơi, thật là quá tuyệt vời!
”
Vương Cúc Hoa cầm xấp tiền lớn trong tay, cô ấy vui đến mức chia xấp tiền thành hai nửa rồi nói.
“Kiều Kiều, hôm nay chị cảm ơn em rất nhiều, nếu không phải em ra mặt, tên khốn kiếp kia chị còn không giải quyết được anh ta, huống hồ sau này lại kiếm được nhiều tiền như vậy. Nào, hai trăm đô la tiền Hồng Kông này, em cầm trước đi!
”
Vừa dứt lời, cô liền đem tiền mạnh mẽ nhét vào trong lòng bàn tay của Diệp Kiều.
Diệp Kiều vội vàng chống cự từ chối: “Chị Cúc, muốn nói lời cảm ơn phải là em mới đúng, nếu không có chị cùng Tiểu Trạch, em đã sớm chết ở dưới sông rồi.
“Đây là hai chuyện khác nhau.
” Vương Cúc Hoa không khỏi không nói, “Em vừa đến thành phố Hồng Kông này, không một xu dính túi và sẽ cần dùng đến tiền.
”
Thấy Diệp Kiều còn tưởng cự tuyệt, Vương Cúc Hoa nâng lên bàn tay, ngăn cản câu nói kế tiếp của cô, công đạo nói ra lời nói thấm thía.
“Kiều Kiều, em nghe chị nói. Ngày mai em liền cầm số tiền này đi làm trước một cái chứng minh danh tính tạm thời, việc này là vô cùng quan trọng. Em vừa tới thành phố Hồng Không nên không biết tình huống ở đây, nếu em không có chứng minh danh tính tạm thời, đi ra bên ngoài chính là không có hộ khẩu ở đây.
Chỉ cần bị công an bắt là sẽ bị vào tù. Ngồi tù kỳ thật không phải là chuyện xấu gì nhưng khả năng lớn là em sẽ bị mất tích mà không rõ nguyên do là gì.
”
Mất tích?!
Diệp Kiều sợ tới mức giật mình, sống lưng đều thẳng tắp nói: “Chẳng lẽ không phải được hồi hương hay sao?”
“Hồi hương?”
Vương Cúc Hoa châm chọc mà cười một chút, trong mắt toát ra trầm trọng bi thương.
“Hồi hương là không có khả năng, thành phố Hồng Kông bên này đang thiếu người đấy. Không hộ khẩu đều sẽ bị bắt tới làm lao động không lương. Họ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày và không ai biết khi nào họ chết.
”
Thành phố Hồng Kông thời kỳ này tại sao lại đáng sợ như vậy?
Diệp Kiều âm thầm líu lưỡi.
Hệ thống mắt trời vẫn chưa phổ biến, chi phí phá án quá thấp, khả năng phá án quá nhỏ.
Vương Cúc Hoa gấp lại phần tiền còn lại của cô rồi nói.
“Ngày mai chị sẽ dẫn em đi cùng. Trên phố này của chúng ta có rất nhiều chứng minh danh tính của nhiều người đều là tìm anh Khôn làm, người cũng không tệ lắm, trừ bỏ việc có chút tham tiền, những mặt khác đều không xấu.
Chứng minh danh tính tạm thời hiện tại vẫn tương đối rẻ, hai trăm đồng hẳn là là đủ rồi, thời gian là bảy ngày. Em ở lại đây bảy ngày hãy tận lực đi tìm được người nhà thân thích, nếu có thể thì tốt nhất trước khi chứng minh danh tính tạm thời mất đi hiệu lực đem hộ khẩu đặt dưới danh nghĩa người nhà đi.
Xem ra hai trăm đồng trong tay cô thật sự rất quan trọng.
Cúi đầu nhìn số tiền trong tay mình, Diệp Kiều hơi siết chặt ngón tay.
“Tối nay em hãy ngủ ở phòng chị đi.
” Vương Cúc Hoa đứng dậy, “Chị vào bên trong lấy hai bộ quần áo rồi đi.
”
“Chị Cúc, nếu chị không ngại thì có thể ngủ chung với em ạ.
”
Chiếc giường một mét rất hẹp, nhưng hai người phụ nữ cũng rất gầy, kê vài chiếc ghế đẩu ở mép giường vẫn có thể ngủ yên ổn một đêm.
“Có ảnh hưởng đến việc em nghỉ ngơi không?” Vương Cúc Hoa có chút chần chờ nói.
Diệp Kiều cười nói: “Không có việc gì, em cảm thấy cơ thể của em đã hoàn toàn bình phục rồi. Tối nay em đổ mồ hôi rất nhiều cho nên nhiệt độ cũng đi theo mồ hôi toát ra ngoài.
”
“Thật sao?” Vương Cúc Hoa cũng rất là mừng rỡ, quay đầu gọi con trai cô đem nhiệt kế lại đây. “Vậy em hãy lấy nhiệt kế đo nhiệt độ của cơ thể đi, nếu không có việc gì thì tối nay không cần phải uống thuốc hạ sốt nữa.
”
Diệp Kiều ngoan ngoãn mà lấy nhiệt kế đo nhiệt độ của cơ thể.
Vương Cúc Hoa vào phòng ngủ, cầm hai bộ quần áo đi ra tới, khi đi ngang qua Dương Tiểu Trạch, ảo não vỗ vỗ đầu mình. Nhanh chóng móc tiền trong túi đếm ra hai trăm đồng.
“Tiểu Trạch, mẹ quên cho đưa cho con tiền đóng học phí. Con đem này hai trăm đồng này đi đóng học phí đi nhé.
”
Dương Tiểu Trạch khẽ lắc đầu nói: “Mẹ, không cần, con đã kiếm đủ tiền đóng học phí rồi ạ”
“Hả?” Vương Cúc Hoa kinh ngạc mà dừng lại động tác, giây tiếp theo, sắc mặt của cô ngay lập tức liền thay đổi. “Con đã làm cái gì? Không phải mẹ đã nói chuyện với con rồi sao, con phải chuyên tâm học hành chăm chỉ! Không thể đi theo những đám côn đồ đó đi làm chuyện xấu!
”
Diệp Kiều thấy cô ấy đang xông tới định đánh Dương Tiểu Trạch, vội vàng duỗi tay ngăn cản.
“Chị Cúc, chị trước hết hãy nghe Tiểu Trạch giải thích! Đừng kích động!
”
“Giải thích?! Hai trăm đồng tiền đóng học phí đấy, mới mấy ngày nay, nó liền gom đủ tiền đóng học phí hay sao?! Trừ bỏ đi cướp lấy, đi trộm, nó còn có thể làm chuyện tốt gì chứ?!
”
Vành mắt của Vương Cúc Hoa đỏ lên, quần áo cầm trong tay cũng quăng xuống mặt đất, cô ấy không hề quan tâm gì nữa, dẫm lên quần áo liền duỗi tay nhéo lấy lỗ tai của con trai cô ấy.
“A a a! Mẹ! Mẹ! Đau quá! Con không có làm chuyện xấu!
”
Dương Tiểu Trạch kêu thảm, thân thể đều rời khỏi ghế.
Diệp Kiều còn đang kẹp nhiệt kế vì vậy cô không thể di chuyển, không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy nhiệt kế ra trước. Lúc này cô mới có thể hoạt động thoải mái đem con trai của cô ấy bảo hộ trong lòng ngực của mình, chặn đứng Vương Cúc Hoa lại.
“Chị Cúc, chị bình tĩnh một chút!
”
“Kiều Kiều, em tránh ra! Tên nhóc này thật sự một ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói! Nó không biết rằng cha của nó cũng chính là bị những cái đó xã hội đen đánh chết sao? Nó như thế nào lại đi cùng với những xã hội đen đó học cái xấu? Nó không muốn sống nữa hay sao?”
Vương Cúc Hoa lau đi nước mắt, cả người đều đang run rẩy, chỉ vào Dương Tiểu Trạch, hận sắt không thành thép nói.
“Bên ngoài những kẻ đó lúc nào cũng đánh nhau giết người thì làm sao mà có kết cục tốt được? Mẹ chỉ có một mình con là người thân, con muốn để mẹ làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh hay sao?”
Dương Tiểu Trạch bị mẹ nói như vậy nước mắt cũng cũng khóc theo, cậu thút tha thút thít nức nở nỗ lực ngẩng lên đầu, nhìn về phía mẹ của mình, giọng nói của cậu đang trong thời kỳ vỡ giọng nên vô cùng thô ráp.
“Mẹ, con nói là con không có đi cướp hay ăn trộm của ai cả! Con là đi giúp người ta xếp hàng mà kiếm được số tiền đó!
”
Vương Cúc Hoa suy nghĩ vòng quanh muốn đánh tới con trai cô ấy nhưng là nghĩ Diệp Kiều vừa mới khỏi bệnh còn suy yếu, cho nên không còn cách nào khác chỉ đành chửi mắng con trai của cô.
“Xếp hàng trong vòng 3 ngày có thể liền kiếm được hai trăm đồng?! Con đang nghĩ mẹ là kẻ ngốc hay sao?”
Dương Tiểu Trạch cũng gân cổ lên nói:
“Chính là máy thu thanh của điện máy Thừa Phong! Gần đây bán rất chạy! Hơn nữa giới hạn một ngày chỉ bán có một nghìn máy, giá bán 600 đồng cho một chiếc! Những kẻ nhà giàu muốn mua nhưng lại không muốn xếp hàng chờ đợi cho nên liền mướn học sinh như chúng ta đi xếp hàng và trả ba mươi đồng cho mỗi hàng đợi.
”
“600 đồng tiền một cái máy? Một lần xếp hàng liền cho con ba mươi đồng tệ? Thằng ngốc nhà nào mà giàu như thế?”
Vương Cúc Hoa nghe xong cả người đều sửng sốt.
Dương Tiểu Trạch hừ hừ nói: “630 đồng một chiếc cũng là đã rẻ rồi, những người đầu cơ bên ngoài đã bán với giá 1 nghìn đồng một chiếc. Hơn nữa, một nghìn chiếc thu thanh đều đã được bán hết sạch. Bây giờ có mua cũng mua không được.
”
Diệp Kiều: “...
. ”
Thật là lợi hại, chồng của cô, cũng bắt đầu chạy chương trình marketing rồi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!