Sau khi nghe Diệp Kiều khuyên giải thích, Dương Hiểu Trạch mới đem sự việc nói rõ ràng.
Lúc này Vương Cúc Hoa mới bình tĩnh trở lại, chị ấy nhặt bộ quần áo bị mình dẫm trên mặt đất lên, vỗ mạnh.
Dương Tiểu Trạch bất mãn chu miệng: “Mẹ, mẹ nghĩ oan cho con, sao mẹ không xin lỗi con?”
Diệp Kiều cười nhìn hai mẹ con nói chuyện với nhau, cô ngồi trở lại chỗ của mình, lần nữa lấy nhiệt kế kẹp dưới nách.
“Đúng vậy, Cúc tỷ, chị nên xin lỗi Tiểu Trạch đi. Cậu ấy ngoan như vậy, nỗ lực như vậy, chị phải nên khen ngợi cậu bé mới đúng.
”
Khóe miệng của Vương Cúc Hoa mấp máy, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Mười mấy năm trước chị cùng với chồng của mình nhập cư trái phép đến Hồng Kông, sau đó sinh ra Dương Tiểu Trạch, khi đó tuổi của hai vợ chồng bọn họ đều đã lớn, bọn họ lớn tuổi mới có con.
Người ta thường nói con trai cả và cháu trai trưởng là sinh mạng của người lớn tuổi.
Vương Cúc Hoa và Dương Đại Trụ cũng xem đứa con trai này là sinh mệnh của mình, nhưng vì họ nhìn thấy những đứa trẻ phản nghịch ở xung quanh sợ Dương Tiểu Trạch học thói hư, cho nên dạy dỗ con mình rất kỹ, từ trước đến nay đều dùng đòn roi để giáo dục, không bao giờ lơ là dù chỉ một chút.
Nói những lời nói nhẹ nhàng, Vương Cúc Hoa không hề có kinh nghiệm.
Chị lúng túng đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói một câu.
“Xin lỗi Triểu Trạch.
” Nói xong, liền ôm quần áo của mình vội vàng chạy vào phòng tắm nhỏ phía sau cửa hàng.
Bỏ lại Diệp Kiều và Dương Tiểu Trạch đối mặt với nhau trong cửa hàng.
Gương mặt tuấn tú của Dương Tiểu Trạch thoáng chóc đỏ lên, có chút ngại ngùng: “Chị Kiều Kiều, tính tình của mẹ em chính là như vậy...
.
.
“Phụt.
” Diệp Kiều bị cậu chọc cười, ánh mắt dịu dàng. “Em có thể hiểu được mẹ là tốt rồi, mẹ em cũng không dễ dàng gì.
”
Dương Tiểu Trạch dùng sức gật đầu: “Em biết, mẹ đã cố gắng hết sức để có thể cho em một cuộc sống tốt nhất.
“Ừm.
” Diệp Kiều vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu ấy, cười hỏi: “Máy nghe nhạc Thừa Phong ở Hồng Kông thật sự bán chạy đến như vậy sao?”
Nói đến chuyện này, Dương Tiểu Trạch liền trở nên phấn khích, cậu ấy di chuyển ghế của mình đến gần Diệp Kiều.
Giống như cuối cùng rốt cuộc cậu bé cũng tìm được người có thể cùng mình tâm sự.
“Chị Kiều Kiều, em nói cho chị biết, máy nghe nhạc Thừa Phong thật sự rất tuyệt, Nó rất nhỏ, chỉ lớn như này.
.
.
”
Cậu ấy bắt đầu khoa tay múa chân.
“Nó còn nhỏ hơn cuốn sách của em, hơn nữa lại cực kỳ mỏng và nhẹ, rất dễ dàng để đeo ở thắt lưng. Hơn nữa nó còn được trang bị thêm tại nghe, một đầu của tai nghe cắm vào máy nghe nhạc, một đầu nhét vào tai, vô cùng tiện lợi.
”
Đây là do Dương Tiểu Trạch nhân lúc đứng xếp hàng mua máy nghe nhạc đã tìm hiểu rất kỹ về sản phẩm này.
“Em nghe nói, bây giờ các công ty âm nhạc ở Hồng Kông đều đang đẩy mạnh việc thu âm các bài hát mới, họ muốn tăng mức độ phổ biến của máy nghe nhạc, sau đó bán băng nhạc đi. Nhà bạn học của em bán băng từ, mấy hôm nay công việc của nhà bọn họ rất tốt.
Nghe cậu ấy nói rằng, năm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều album và bằng đĩa bán được hơn một triệu bản, đến cuối năm nay, khi cuộc tuyển chọn được tổ chức, Hồng Kông của chúng ta nói không chừng sẽ có thêm vài vị thiên vương thiên hậu.
”
“Vậy sao.
.
.
.
.
.
” Diệp Kiều cũng rất vui vẻ khi có thể nghe được tin tức như vậy, điều đó có nghĩa là khoa học kỹ thuật đã thúc đẩy sự tiến bộ của các ngành khác.
“Đúng vậy, đáng tiếc em không có tiền, nếu không em cũng muốn một một chiếc máy nghe nhạc.
”
Dương Tiểu Trạch thở dài, có chút uể oải.
“Máy nghe nhạc chỉ dành cho những người có tiền chơi, em vẫn nên nghiêm túc đọc sách thì hơn.
”
Diệp Kiều muốn nói, kỳ thật máy nghe nhạc cũng có thể sử dụng để nghe băng từ tiếng Anh, ở Hồng Kông nhất định phải học tiếng Anh.
Nhưng, bây giờ cô không phải ở Thâm Thành, cô không thể lấy được máy nghe nhạc, cũng không mua nổi nó, bằng không cô nhất định sẽ đưa cho cậu ấy một chiếc máy nghe nhạc.
Diệp Kiều cười trấn an: “Đừng nóng vội, em còn nhỏ. Đợi em trưởng thành nhất định sẽ mua được.
”
Kiểm tra thời gian, Diệp Kiều lấy ra nhiệt kế, bên trên biểu thị nhiệt độ là: 36.
7 độ.
Cô nhẹ nhàng thở ra. Trong bụng cô còn có bé con, Diệp Kiều không dám uống thuốc tuỳ tiện, hiện tại cơn sốt đã hạ, việc này đối với cô là chuyện tốt.
Ba người rửa mặt xong liền đi ngủ.
Năm giờ sáng, Vương Cúc Hoa ra bến tàu, thu lại lưới đánh cá đã thả xuống trước đó và mua thêm một số cá, tôm và hải sản khác.
Hai ngày trước có thể gặp được Diệp Kiều, kỳ thật là do Diệp Kiều may mắn, hôm đó vừa lúc là ngày cuối tuần.
Cũng chỉ có cuối tuần, Vương Cúc Hoa mới có thể mang theo con trai chèo thuyền ra xa một chút để bắt cá, những lúc khác chị ấy sẽ thả lưới ở nơi gần hơn.
Bảy giờ sáng, Diệp Kiều cũng rời giường, ngăn Dương Tiểu Trạch đang muốn ra cửa mua bữa sáng.
Cô đánh hai cái trứng, chiên lên sau đó lại dùng bột năng nấu một nồi súp đơn giản.
Món súp này là một món ăn chủ yếu của vùng duyên hải Phúc Kiến, nó có chút giống với món phở nhưng lại mềm hơn.
Bột năng được căn thật mỏng, đổ dọc theo nồi sắt, khi chín sẽ lăn tròn trượt vào nước súp, sau đó cho giá đỗ và cây cải nhỏ vào như vậy là xong.
Ăn vào buổi sáng quả thực rất tốt, vừa ấm dạ dày, vừa ngon.
Dương Tiểu Trạch ăn đến mức không muốn ngẩng đầu lên, đưa ngón tay cái lên với Diệp Kiều.
“Chị Kiều Kiều, chị thật là lợi hại. Đây là lần đầu tiên em ăn loại súp này, thật sự rát ngon.
Diệp Kiều tự lấy cho mình một bát, ngối đối diện với Trương Tiểu Trạch ăn một cách chậm rãi, nghe vậy liền cười nói.
“Em thích là được. Nếu em thích ăn cay thì có thể cho thêm một ít tương ớt.
”
Hai mắt của Dương Tiểu Trạch sáng lên, đứng dậy chạy đến tủ sát vách, lấy từ bên trong ra một lọ thuỷ tinh màu đỏ.
“Chị Kiều Kiều, may có chị nhắc nhở. Em có tương ớt Hạ Hoà, em nói cho chị biết, tương ớt này ăn rất ngon, cực kỳ ngon.
Để khẳng định tương ớt ăn ngon, cậu ấy còn lặp lại hai lần.
Trương Tiểu Trạch vặn nắp nói: “Thêm một chút sẽ làm gia tăng thêm hương vị, chị có muốn thử một chút không? Nhưng mà đừng bỏ quá nhiều, nó rất cay.
”
Diệp Kiều: “Ừm, chị sẽ bỏ một chút.
”
Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều nhìn thấy phiên bản ngoài đời thật của tương ớt Hạ Hoà ở Hồng Kông.
Tương ớt được đóng thành thùng lớn để vận chuyển bằng đường thuỷ đến Hồng Kông, sau đó Hạ gia sẽ làm công đoạn chia nhỏ để đóng gói thành từng chai. Bao bì tương ớt cũng là do Hạ Tấn Thành tìm người thiết kế, thiết kế bao bì Diệp Kiều cũng đã nhìn qua, nhưng bây giờ khi thật sự được nhìn thấy nó Diệp Kiều cảm thấy không vui nổi.
Cái này là thật sao.
.
.
Hãy tha thứ cho Diệp Kiều vì cô không đánh giá cao bao bì bên ngoài, thật sự nó rất quê mùa.
500g tương ớt được đựng trong hũ thủy tinh nhỏ khá đẹp.
Đều cô không hài lòng chính là vòng plastic xung quanh, trên đó có một mảnh màu đỏ, phông chữ màu đen được in rất lớn, giống như sợ khách hàng không nhìn ra được nó là cái vậy.
Thật là, mỗi một chữ đều cố gắng phóng to tới mức lớn nhất.
“Haiz.
” Diệp Kiều thầm thở dài, lấy một đôi đũa mới gắp một ít tương ớt bỏ vào nồi súp.
"May là trên đó không in hình của mình, nếu không sẽ thật sự chết mất.
”
"Chị Kiều Kiều, chị nói gì vậy?” Dương Triểu Trạch nghi hoặc ghé sát đầu qua hỏi.
Diệp Kiều vội ngẩng đầu lên: "Không có việc gì, chị chỉ đang lẩm bẩm thôi, em ăn nhanh đi, kẻo đến muộn.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!