Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,445
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Sau khi Dương Tiểu Trạch đến trường, Diệp Kiều là người duy nhất còn lại ở trong cửa hàng nhỏ này.

Những lúc bình thường, ngoài việc mua nguyên liệu nấu ăn và chăm sóc con trai, Vương Cúc Hoa còn phải kinh doanh cửa hàng cá nướng, ngày nào cô ấy cũng bận rộn như một con quay.

Vương Cúc Hoa không quan tâm lắm đến việc dọn dẹp vệ sinh cho căn phòng, khó tránh khỏi bụi đóng dày vào các góc.

Vừa lúc Diệp Kiều tận dụng ánh sáng mặt trời ở bên ngoài liền mở rộng tất cả các cửa trước của cửa hàng, bắt đầu làm vệ sinh.

Rửa sạch dầu mỡ bám dính trên bàn ghế và các dụng cụ nhà bếp thu dọn vệ sinh phòng bên trong.

Đến gần 11 giờ trưa, toàn bộ mặt tiền của cửa hàng đều trở nên sáng sủa hẳn lên.

Khi Vương Cúc Hoa quay về trên chiếc xe ba bánh mà cô ấy đã hàn, cô không thể tin vào mắt mình.

“Trời ạ, Kiều Kiều, em đã làm tất cả những thứ này một mình sao?”

Diệp Kiều lau mồ hôi trên mặt, khuôn mặt đỏ bừng mà cười nói một cách thoải mái.

“Chị Cúc, chị đã về rồi à? Em thấy thời tiết hôm nay tốt cho nên muốn lau qua bàn ghế một lần, bây giờ chắc cũng đã khô rồi.

Vương Cúc Hoa đỡ đầu xe và nhảy xuống từ chiếc xe ba bánh.

“Cơ thể của em vừa mới khỏi, không thể để bị mệt nữa.

“Không có việc gì.

” Động tác của Diệp Kiều lưu loát đem tất cả bàn ghế được phơi khô đều thu gọn lại, sắp xếp để ở một bên góc, sau đó đi tới chỗ xe ba bánh của Cúc tỷ nói: “Chị Cúc, để em giúp chị dọn đồ xuống.

“Không cần, em hãy nghỉ ngơi đi.

Mặc kệ Vương Cúc Hoa có ngăn cản như thế nào, Diệp Kiều vẫn tiến lên giúp đỡ. Có cô phụ giúp một tay, việc phân loại nguyên liệu nấu ăn thường mất rất nhiều thời gian, bây giờ Vương Cúc Hoa chỉ cần có mười lăm phút để hoàn thành công việc này.

Nhìn mặt mặt tiền cửa hàng sạch sẽ, tâm tình của Vương Cúc Hoa có chút hơi phức tạp, cô cảm thấy cô đã lợi dụng Diệp Kiều cho nên sinh ra áy náy.

“Kiều Kiều, chị đưa em đi làm giấy chứng minh danh tính tạm thời trước nhé?

“Chị Cúc, chuyện đó không vội, chị hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi?”

Diệp Kiều cảm thấy có chút đau lòng cho người phụ nữ kiên cường này, Vương Cúc Hoa đã ra ngoài mua đồ vào lúc bốn hoặc năm giờ sáng mà đến tận trưa mới quay lại, có thể hình dung rằng cô ấy đã không ăn uống nghiêm túc trong khoảng thời gian này.

Người có làm bằng sắt thép cũng đều không chịu được đâu.

“Không có việc gì. Chị chưa có đói bụng, việc trước tiên bây giờ chính là cần phải lấy được chứng minh danh tính tạm thời cho em.

Vương Cúc Hoa thờ ơ xua tay, lấy vài chiếc khăn giấy lau mồ hôi trên trán và cổ rồi bước ra khỏi cửa hàng trước tiên.

“Đi thôi! Để chị chở em qua chỗ đó đi. Rất đơn giản thôi, em chỉ cần chụp một tấm ảnh và đóng dấu vào là được.

Hiện tại việc kiểm tra chứng nhận danh tính thật hay giả cũng không nghiêm khắc là mấy, chỉ cần có mối quan hệ, chứng nhận danh tính tạm thời có thể được cấp ngay.

Diệp Kiều thấy động tác của cô cũng thật là nhanh, cũng không có cách nào khác là đành phải đi lên theo, khi đi ngang qua kệ bếp, Diệp Kiều nhân cơ hội lấy một cái bao nilon đem hết toàn bộ bánh chẻo áp chảo cho vào bên trong bịch.

Chỉ đáng tiếc là nồi canh bên cạnh cũng không kịp mang theo mà ăn được.

Sau khi đóng cửa phía sau của cửa hàng, Diệp Kiều nhanh chóng đuổi theo chị Cúc.

“Chị Cúc, chị ăn một ít để lót dạ đi.

Vương Cúc Hoa kinh ngạc vui vẻ tiếp nhận: “Hả? Đây là do em làm sao?”

“Vâng, buổi sáng em có làm đồ ăn sáng cho Tiểu Trạch, còn để lại cho chị một phần đồ ăn đấy.

“Cực khổ cho em rồi. Chị cũng không chu đáo chăm chút như em, mỗi ngày buổi sáng Tiểu Trạch đều phải tự mình đi đến quán ăn bên ngoài mà mua đồ ăn sáng sau đó mới đến trường”

Vương Cúc Hoa thở dài, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm bánh chẻo áp chảo.

“Thật ngon!

Bởi vì bánh chẻo áp chảo vẫn luôn được hâm nóng ở trên bếp cho nên hiện tại còn mang theo một chút hơi nóng, cắn một miếng, lớp vỏ bên ngoài xốp giòn, bên trong nhân lại mềm mại.

Diệp Kiều nói: “Em dùng lại đậu giá còn dư vào đêm qua, còn cho thêm một chút thịt nạc.

“Em nêm nếm hương vị thật là ngon. Lúc trước chị có theo học nấu ăn từ chồng của chị trong một khoảng thời gian, tuy nhiên tài năng của chị rất kém không thể nào học được sự tinh túy bên trong đó, chị cũng biết rằng nguyên liệu nấu ăn tốt xấu cũng sẽ ảnh hưởng đến hương vị của món ăn. Hoặc là nguyên liệu nấu ăn vô cùng tốt, trải qua quá trình nấu nướng đơn giản giữ lại cho món ăn bản chất của hương vị, cũng sẽ làm cho khách hàng cảm thấy ăn món ăn khá ngon. Hoặc chính là do tay nghề của đầu bếp vô cùng tốt, dùng nguyên liệu nấu ăn bình thường nhưng lại có thể làm ra những món ăn cho người khác cảm thấy vô cùng ngon miệng. Chị mua đậu giá cùng thịt nạc chất lượng như thế nào, chị tự mình hiểu rõ.

Vương Cúc Hoa không có tiền, mỗi lần mua sắm đều là mua nguyên liệu nấu ăn có chất lượng bình thường hoặc là chất lượng thấp, chứ đừng nói đến hương vị của nguyên liệu, chỉ có thể nói là có thể ăn được. Hơn nữa, mỗi ngày cô sẽ chỉ ăn những nguyên liệu còn dư lại sau khi bán không hết cho khách hàng.

Dù là những nguyên liệu như vậy nhưng Diệp Kiều lại có thể làm ra những món ăn ngon miệng làm cho người ta ăn đến mức muốn liếm từng ngón tay từ đó có thể thấy tay nghề nấu ăn của cô ấy giỏi đến mức nào.

“Kiều Kiều, có phải ở Trung Quốc đại lục em đã mở nhà hàng bán đồ ăn phải không?

Diệp Kiều cười lắc đầu nói: “Em không mở nhà hàng nhưng em đi theo sư phụ học nấu ăn được mười mấy năm. Sư phụ của em lúc trước là đầu bếp cho cung điện của hoàng thất.

Vương Cúc Hoa chấn động không thôi, đồng tử đột nhiên mở to, một hồi lâu sau mới liếm liếm miệng mình, bừng tỉnh đại ngộ mà nói ra một câu.

“Khó trách tay nghề nấu ăn của em lại tốt đến như vậy. Hóa ra là học trò của ngự trù trong cung à.

Diệp Kiều lại nói: “Sư phụ của em mới là học trò của ngự trù trong cung.

“Nhưng em là học trò của sư phụ em mà! Sư phụ em lại là học trò của Ngự trù trong cung!

” Vương Cúc Hoa không quan tâm đến những gì mà Diệp Kiều nói và cười lớn một mình: “Ha, ha, ha, chị nhặt được bảo bối rồi đấy.

Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã đi ra khỏi phố ăn vặt, rẽ vào một con hẻm sâu hơn.

Địa hình của Thành phố Hồng Kông có hơi giống với Trùng Khánh, một số đường phố được xây dựng dọc theo các ngọn núi, hai người phải đi lên những tầng lầu cao sát cạnh núi rồi lại đi xuống các bật thang thật lâu.

Cuối cùng Diệp Kiều đã có thể thấy được anh Khôn, người làm chứng nhận danh tính tạm thời mà cô nghe chị Cúc nói.

Anh Khôn đang hút thuốc, cau mày và nói chuyện với một người đàn ông khác trước cửa nhà anh.

“A, sao anh lại đi nhận một công việc như vậy chứ? Chuyện này của anh tôi cũng không thể giúp được gì cho anh cả.

Người đàn ông mà anh Khôn nói chuyện rất gầy, anh ta ăn mặc tây trang rộng thùng thình, nhìn vào trông có chút buồn cười.

Diệp Kiều cùng Vương Cúc Hoa không dám đi tới quấy rầy, đứng cách đó không xa chờ đợi.

Khu vực này vẫn còn rất nhiều tiếng nói ồn ào, người qua đường cũng nối đuôi nhau không dứt, cuộc trò chuyện của họ hẳn không phải là bí mật.

Diệp Kiều cũng không sợ anh ta nổi giận. Hơn nữa tai của cô rất thính, cô nghe thấy rõ ràng đoạn hội thoại giữa hai người.

Người đàn ông gầy gò trong bộ tây trang quay lại và Diệp Kiều nhìn thấy rõ ràng một nốt ruồi lớn trên lông mày trái của anh ta.

Bề ngoài như này?

Diệp Kiều vốn dĩ định dời ánh mắt, trong nháy mắt này dường như có một tia sáng chợt lóe trong đầu cô, lại lần nữa đem tập trung nhìn qua.

Trọng điểm là xem người đàn ông gầy gò trong bộ tây trang kia.

“Anh Khôn, tôi không thể làm gì được. Buổi biểu diễn của chúng ta đã được chuẩn bị chu đáo, nhưng đầu bếp bậc thầy Đông Nam Á đột nhiên bị tai nạn, hiện tại anh ta bị gãy ba chân. Em đến bệnh viện gặp anh ấy và hỏi thăm bác sĩ của anh ta, anh ta đã như thế này nửa năm rồi và không thể ra khỏi giường.

Diệp Kiều: “ Ba chân là gì?”

“Tôi không nhìn anh Khôn anh có mối quan hệ rộng rãi, anh cũng quản lý hai con phố ăn vặt đúng không? Anh có thể giúp tôi phân loại những người bán hàng rong nhỏ nào có kỹ năng nấu nướng tốt không? Tôi có thể sử dụng họ để bù đắp số lượng mà.

Theo logic, một người đàn ông gầy mặc vest có thể tự mình đến tìm một người nào đó.

Tuy nhiên, thành phố Hồng Kông hiện tại hoạt động theo địa bàn, nếu anh ta đi qua địa bàn của anh Khôn để tìm ai đó, một khi anh Khôn phát hiện ra, anh ta sẽ hoàn toàn đắc tội với Anh Khôn.

Anh Khôn dùng sức hút một ngụm thuốc, đôi mắt sau sương khói hơi hơi mơ màng.

“Chuyện này khó.