Ngoài miệng anh Khôn nói khó làm, nhưng trên thực tế đã sắp xếp tốt mọi thứ.
Anh Khôn biết, người đàn ông này rất có bản lĩnh ở lĩnh vực truyền hình Hồng Kông, chủ yếu là do anh ta có có bản lĩnh, hiện tại anh ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã được một vị lãnh đạo nhà đài nhận làm con nuôi.
Chương trình ẩm thực này là chương trình được tổ chức lần đầu tiên và đây cũng là lần đầu tiên anh ta tự mình phụ trách một hạng mục.
Bất luận như thế nào, anh Khôn cũng phải cho anh ta chút mặt mũi. Nhưng, Khôn ca suy nghĩ cả nửa ngày cũng không suy nghĩ được trong tay mình có nhân tài gì.
Đang lúc anh Khôn đang ủ rủ mặt mày, anh ta đột nhiên nhìn thấy Vương Cúc Hoa và Diệp Kiều đang đứng chờ.
Hai mắt của Khôn ca bỗng chốc sáng lên: “Chị Cúc!
”
Vương Cúc Hoa giật mình, lập tức đứng nghiêm túc: “Anh Khôn, anh có gì cần giúp ạ?”
“Nghe nói trong tiệm của chị có đầu bếp mới đến à? Làm cá nướng ngon đến mức ngay cả Ngũ Tử Dương cũng khen ngợi hả?”
Ngũ Tử Dương kỳ thật chính là người đàn ông làm loạn ngày hôm qua, danh tiếng của anh ta trong khu phố chia thành hai loại. Nếu đồ ăn trong cửa hàng ngon, anh ta sẽ là khách hàng tốt nhất. Nếu đồ ăn khó ăn, anh ta sẽ biến thành tên côn đồ khó tính nhất.
Những người xung quanh đều biết, nếu Ngũ Tử Dương khen đồ ăn đó ngon có nghĩa là đồ ăn đó thật sự rất ngon.
” Anh Khôn nói, không đợi Vương Cúc Hoa trả lời liền quay đầu đi, nói chuyện với người đàn ông mặc tây trang.
“Chị Cúc sẽ tìm người. Lát nữa tôi sẽ tìm thêm cho cậu hai người đầu bếp nữa.
”
Hai mắt của người đàn ông mặc tây trang sáng lên:” Cảm ơn anh Khôn.
”
Tại sao cô lại cảm thấy người đàn ông mặc tây trang quen mắt đến vậy. Chỉ với vài phút đối thoại đủ để Diệp Kiều nhớ đến người đàn ông gầy yếu mặc tây trang trước mặt này.
Bởi vì đời sau có một chương trình truyền hình về ẩm thực vô cùng nổi tiếng ...
. Chương trình (Tuyển chọn Trù Thần)) .
Vào thế kỷ 21, chương trình này vẫn còn tồn tại, cứ ba năm lại tổ chức một lần, bởi vì trải qua thời gian rất dài, chế tác tỉ mỉ, do vậy tổ chương trình đã lựa chọn ban giám khảo và dàn thí sinh rất kỹ càng.
Cho nên, dần dần chương trình này đã trở thành đấu trường chính thức của những người đầu bếp.
Trên cơ bản những quán quân được chọn đều có năng lực của đầu bếp ba sao Michenlin.
Người đàn ông gầy yếu mặc tây trang trước mặt chính là tổng đạo diễn kiêm nhà sản xuất ( Trù Thần tranh bá)), trên Baidu có một bức ảnh của anh ta.
Diệp Kiều tiến lên vài bước, cười hỏi: “Xin hỏi một chút, chương trình của ngài là Trù Thần tranh bá) à?”
“Hả?” Người đàn ông mặc tây trang có chút sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn về phía Diệp Kiều. “ ( Trù Thần tranh bá)) sao? Ha ha ha ha, tên này rất hay. Tôi sẽ gọi chương trình của mình bằng cái tên này.
”
Diệp Kiều:”Hoá ra, bây giờ chương trình này không được gọi bằng cái tên như vậy sao?”
“Vốn dĩ tôi muốn gọi là “Chuyên gia giám định mỹ thực và thưởng thức) nhưng lại cảm thấy cái tên Chuyên gia giám định mỹ thực và thưởng thức chủ yếu tập trung ở người giám khảo, tôi muốn mọi người chú ý đến quá trình người đầu bếp chế tạo ra món ăn hơn.
.
.
”
Người đàn ông mặc tây trang nắm chặt tay phải, vỗ vào lòng bàn tay trái, hai mắt sáng đến đáng sợ “ (( Trù Thần tranh bá), cái tên này rất hợp với ý tưởng của tôi. Rất tốt, rất tốt. Người đẹp, cảm ơn cô, cổ tên gì? Đợi chương trình của tôi được phát sóng tốt nhất định sẽ nói với mọi người tên này là do cô nghĩ ra.
Diệp Kiều: “Không cần đâu. Không biết tôi có thể có cơ hội tham gia chương trình này hay không?”
“Cô sao? Cô biết nấu ăn à?”
Người đàn ông mặc tây trang có ấn tượng tốt đối với Diệp Kiều, không vì câu hỏi khó hiểu của cô mà tức giận, ngược lại có chút tò mò.
“Trong ấn tượng của tôi, đầu bếp đều là những người mũm mĩm, dáng người của cô không quá phù hợp.
”
Diệp Kiều: “.
.
.
.
.
. Tôi có thể mập lên một chút.
”
Đời trước cô vẫn luôn bị người ta nghi ngờ như vậy, nhưng sở dĩ cô không mập lên là do cô vẫn kiên trì tập luyện thể dục. Cô muốn duy trì vẻ xinh đẹp của mình cho đến tuổi trung niên, kể cả tuổi già cho đến khi cô xuống đất cũng phải xinh đẹp.
Vương Cúc Hoa vội vàng nói: “Thật ra, đầu bếp mới mà anh Khôn đề cập trước đó là Diệp Kiều của chúng tôi. Cô ấy đã nấu món cá nướng tối qua.
"
“Hả?” Lúc này người đàn ông tây trang mới lộ ra biểu tình hứng thú: “Nếu là do anh Khôn đề cử, lát nữa tôi muốn nếm thử tay nghề nấu nướng của cô.
”
Anh Khôn ở bên cạnh vốn dĩ có chút không vui vì bị người khác phớt lờ, nhưng khi nghe được lời của người đàn ông mặc tây trang liền phá lên cười.
“Chị Cúc, lúc nãy chị dẫn người đến đây tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cái đó.
.
.
.
.
. anh Khôn, chúng ta có thể đi vào rồi nói không?” Vương Cúc Hoa cười lúng túng.
Ánh mắt anh Khôn lóe lên, cầm điếu thuốc trong tay hít một hơi thật sâu, sau đó ném xuống đất, tiến lên dùng mũi chân nghiền nát.
“Được, vào trong rồi nói.
”
Vương Cúc Hoa vội vàng kéo theo Diệp Kiều theo sau anh ta.
Sau khi đóng cửa lại, dưới ánh đèn mờ nhạt, Diệp Kiều nhìn cách bài trí trong nhà. Bàn ghế rất đơn sơ, bên cạnh có một căn phòng nhỏ tối om, không biết để làm gì.
“Nói đi.
” Anh Khôn tùy ý ném xuống một câu.
“Là như vậy.
.
.
” Vương Cúc Hoa nhanh chóng nói rõ sự tình.
Anh Khôn yên lặng lắng nghe, đôi mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía Diệp Kiều.
“Tình huống của cô ở đại lục như thế nào? Phạm tội gì sao?”
“Sao có thể chứ?” Vương Cúc Hoa vội vàng cười lấy lòng.
“Chị câm miệng!
” Anh Khôn gầm lên ra tiếng, “Để cô ta tự nói!
”
Cơ thể Vương Cúc Hoa run lên, sợ tới mức không dám thở mạnh.
Diệp Kiều nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay chị Cúc, tỏ vẻ trấn an, giọng nói bình tĩnh.
“Tôi không phạm tội. Tôi bị người ta ném xuống sông.
”
“Hả?” Anh Khôn nhướng mày, ngồi thẳng dậy.
“Tôi đắc tội với người ở đại lục.
” Diệp Kiều nửa thật nửa giả nói, muốn để người ta tin lời nói của mình, cách tốt nhất là nói theo kiểu nửa thật nửa giả.
Cô không nói dối quá nhiều, bằng vào kinh nghiệm của anh Khôn, nếu cô nói nhiều lời nói dối, nhất định sẽ bị lộ sơ hở.
Ngữ khí của Diệp Kiều vững vàng, đầu óc hoạt động rất nhanh, mỗi một câu cô nói ra đều đã được cô luyện tập vài lần ở trong đầu.
“Tôi làm việc tại một nhà hàng của Thâm Thành. Bởi vì tôi biết một ít ngoại ngữ, cho nên tôi có thể nghe hiểu đối thoại của bọn họ. Trong lời nói của cô ta đều là những lời bôi xấu tổ quốc để lấy lòng hai người ngoại quốc, tôi nhịn không được liền mắng cô ta hai câu.
.
Biểu tình của anh Khôn có chút dịu đi.
Diệp Kiều biết bản thân đã đánh cược chính xác, anh Khôn trước mặt nhìn có vẻ cà lơ cà phất nhưng bên trong lại có một trái tim luôn hướng về tổ quốc.
Trên thực tế người dân ở tầng dưới xã hội vô cùng bài xích đối với người nước ngoài, dù sao trước đây họ từng bị thực dân Pháp đô hộ và áp bức gần trăm năm.
“Tôi không ngờ cô ta lại tàn nhẫn như vậy, nhân lúc tôi đang trên đường đi làm về liền đánh thuốc mê tôi, đem dìm tôi xuống sông. Nếu không phải tôi may mắn nhặt được một tấm gỗ từ mảnh vỡ của con thuyền thì tôi cũng không thể nào sống sót mà đến Hồng Kông được.
”
Ánh mắt của Vương Cúc Hoa khẽ động: “Lúc trước cô nói cô có người thân ở Hồng Kông.
”
“Tôi có người thân ở Hồng Kông nhưng tôi không biết hiện tại anh ấy ở đâu và cũng không có phương thức liên lạc với anh ấy. Chị Cúc, thật xin lỗi, lúc trước là em lừa chị.
”
Diệp Kiều áy náy cúi đầu.
Cô không nói dối, cô có quen biết với Hạ Tấn Thành và Trương Phúc Lâm, nhưng thật sự Diệp Kiều không hề biết bọn họ ở chỗ nào của Hồng Kông. Hiện tại cũng không biết làm thế nào để tìm được họ.
.
.
. Cô cũng không thể mỗi ngày đều lang thang trên đường, dựa vào măy mắn để gặp bọn họ nhỉ?
Cho rằng đây là đang diễn phim thần tượng sao?
Nam nữ chính có thể tình cờ mà gặp nhau được sao?
Ở Hồng Kông phải có hơn trăm vạn người sinh sống, xác suất để hai người có thể gặp được nhau là 500 vạn xác suất.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!