Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,511
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Hoàng Chính nhìn theo hướng đôi đũa, ngay lập tức nóng nảy, tên mập này vậy mà ăn hết luôn nửa dĩa bí đạo viên.

“Cậu từ đâu đến vậy? Giám khảo còn chưa ăn vậy mà cậu đã ăn hết, người ta làm sao mà đánh giá được chứ? Cậu không biết quy tắc đánh giá thức ăn là mỗi người chỉ được ăn một miếng thôi sao?"

Người mập bị Hoàng Chính đẩy ra, cực kỳ ấm ức, trong miệng cậu ấy còn ngậm hai viên bí đao cho nên giọng nói có chút hàm hồ.

“Ai bảo mọi người đều ăn những món ăn của những kệ bếp khác, tôi đã tìm đến kệ bếp số 10 không có ai đến, vậy mà các người còn xô đẩy tôi.

“Cậu...

. cậu.

.

. cậu.

.

.

.

Cậu có hiểu quy củ hay không hả?” Hoàng Chính bị cậu ấy làm cho tức chết, ngón tay đang chỉ về phía cậu ấy đều đang run rẩy.

Mắt thấy sắp có náo loạn xảy ra, người quen của Hoàng Chính vội vàng kéo tay anh ta xuống cúi người thì thầm vào tai anh ta.

"Lão Hoàng, đây là con trai độc nhất của giám đốc tổng đài Cảng Thành TV”

“Ừ.

.

.

.

.

.

” Lời nói hùng hổ của Hoàng Chính đến bên miệng nhưng ngay lập tức dừng lại “Cậu ta, cậu ta, cậu ta.

.

.

.

.

.

cậu ta đến đây bằng cách nào?”

“Cậu ta là khách mời đặc biệt.

” Người kia nhỏ giọng nói.

Hoàng Chính: “.

.

.

Đúng rồi, anh ta nhớ ra rồi. Tiết mục này ngoại trừ mời đến bốn vị giám khảo có chuyên môn về ẩm thực còn mời thêm một vị khách mời đặc biệt nữa.

Tên mập mạp trước mắt chính là khách mời đặc biệt.

“Con trai của giám đốc thích đồ ăn, nghe nói chương trình này có thể tổ chức được là nhờ sự đóng góp rất lớn của cậu ấy đấy.

Ánh mắt của Hoàng Chính loé lên, lần nữa mở miệng nói, giọng nói nhu hoà đi không ít: “Bạn học, phía trước có rất nhiều đồ ăn ngon, cậu qua đó thử đi. Phần còn lại chúng tôi sẽ đến nếm sau.

Nhóc mập luyến tiếc nhìn đĩa bí đạo viên vàng óng, vốn dĩ cậu không muốn rời đi, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt của bố, đành phải mếu máo, cầm đũa lưu luyến rời đi.

Thấy nhóc mập sang bên trái ăn những món ăn khác, Hoàng Chính và bốn người khác mới vây quanh món ăn cuối cùng để đánh giá.

Hoàng Chính xoa cằm có chút tò mò: “Nhìn rất bình thường, tại sao tên béo kia .

.

.

. Bạn học kia lại ăn không ngừng như vậy chứ?”

“Chúng ta nhanh thử xem, các tuyển thủ đều đang đợi.

Bọn họ chỉ vừa mới đến đây 3 phút đã khiến cho các tuyển thủ dưới đài thảo luận không thôi, cũng may bọn họ nhiều người, hơn nữa ở đây lại bày ba cái dĩa cho nên mọi người sẽ không biết bọn họ cãi nhau vì dĩa đồ ăn số 10, nếu không thật sự sẽ rất khó xử.

“Ừ.

” Hoàng Chính không chờ nổi nữa, cầm lấy đôi đũa nhanh chóng gắp một viên bí đao.

Những người khác nhìn thấy máy quay đang quay mình cũng đều giả vờ tiếp tục nếm thử, nhưng không phải tất cả đều ăn số 10 mà nếm thử số 7, 8, 9 bên cạnh.

Có thể là mang theo sự chờ mong, sau khi nếm thử đồ ăn ở dĩa số 7, 8, 9, cuối cùng họ cũng gắp viên bí đao ở dĩa thứ 10, theo bản năng đều trở nên vui vẻ.

Hoàng Chính khẽ nhắm mắt lại, anh ta muốn nếm thử hương vị của món ăn này một cách cẩn thận hơn.

Khi vừa cắn miếng đầu tiên, Hoàng Chính nghĩ: Không có bất ngờ nào cả, chỉ là đồ chiên rán bình thường, nhưng lớp tinh bột bên ngoài mỏng hơn một chút, hình dáng cũng hơi kỳ lạ.

Sau đó anh ta cắn vào lớp bên trong tinh bột mỏng, bên trong rất giòn.

Hoàng Chính có chút hứng thú và cắn mạnh một cái.

"Ui! Ngon quá!

"

“Ngon quá đi mất!

Anh ta kinh ngạc mở to hai mắt, tay trái vô thức đặt dưới cằm, sợ nước sốt bên trong sẽ chảy xuống theo khoé miệng, như vậy thật sự rất lãng phí.

Khó trách vừa rồi động tác của tên mập lại kỳ quái, hoá ra nước sốt bên trong lại ngon như vậy.

"Thật sự là kỳ quái, nhân bên trong chỉ đơn thuần là thịt nạc mà thôi nhưng tại sao nó lại thơm ngon như vậy chứ? Chẳng những không có mùi tanh của thịt ngược lại còn mang theo hương thơm nhàn nhạt, cô ấy đã bỏ thứ gì vào trong vậy?”

Những người trên khán đài đều tập trung xung quanh nửa bàn phía sau, Vương Cúc Hoa có chút lo lắng, chị dịch chuyển từng bước đến bên cạnh Diệp Kiều.

“Kiều Kiều, có phải bọn họ đang nếm thử món ăn của chúng ta không?”

Diệp Kiều đang luyện ngón tay, đây là thói quen của cô, ngón tay linh hoạt là bảo bối của đầu bếp, mỗi lần làm xong thức ăn, cô sẽ xoa bóp tay rất lâu.

Trước kia lúc còn ở Thâm Thành đều là Lục Thừa tự mình xoa bóp cho cô.

Trong vô thức, Diệp Kiều lại nhớ đến người đàn ông của mình, bàn tay của anh ấm áp, lòng bàn tay và đầu ngón tay phủ đầy những vết chai sần, bình thường khi xem anh đấm bao cát, bao cát treo trong đình hóng mát sẽ bay rất xa.

.

.

. nhưng khi anh nắm lấy tay cô thì lại rất nâng niu, khi xoa cổ tay, lòng bàn tay, ngón tay đều dùng lực vừa phải.

Khi cô đang nhớ đến Lục Thừa, bên tai lại nghe thấy giọng nói của Vương Cúc Hoa, cô nhanh chóng xoay người, bỏ qua sự nhớ nhung trong lòng, nở nụ cười.

“Bên kia có mấy món ăn, không nhất định sẽ ăn đồ của chúng ta.

“Kiều Kiều, em nói xem bọn họ có thích món ăn của chúng ta không? Chị cảm thấy món bí đạo viên của chúng ta quá đơn giản.

Vừa rồi lúc mọi người đưa đồ ăn lên, Vương Cúc Hoa đã nhìn thấy món ăn của các thí sinh khác. Những món ăn kia thật sự rất tinh xảo.

"Chị cảm thấy con rồng đó rất ấn tượng, ban giám khảo nhất định sẽ thích nó.

" Vương Cúc

Hoa có chút thất vọng nói, "Sớm biết như vậy chị nhất định sẽ đi học một chút kỹ năng điêu khắc, nếu chị biết điêu khắc chị sẽ làm ra một cái bát xinh đẹp từ số bí đao dư lại trong khi chờ em chế biến món ăn.

.

Diệp Kiều dùng động tác xoa bóp tay, lấy một ít dầu bôi lên tay, có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn Vương Cúc Hoa đang ghé sát trên bàn nấu ăn.

"Chị Cúc, em có để lại vài viên bí đao, đợi chị ăn xong sẽ không thấy lo lắng nữa.

“Hả? Chúng ta còn thừa sao?”

“Có. Để cho dĩa đồ ăn đẹp hơn, em chỉ đặt lên đó 14 viên bí đao, còn dư lại 3 viên.

“Chị sẽ nếm thử nó”

Đôi mắt của Vương Cúc Hoa đột nhiên sáng ngời, nhảy dựng lên và đi về phía cái nồi lớn.

Quả nhiên trên dĩa bên cạnh nồi có ba viên bí đao, vừa rồi từ gốc độ của chị do bị cái nồi chắn lại nên chị không nhìn thấy.

Không thể chờ thêm nữa, Vương Cúc Hoa vội vàng gắp một viên bí đao bỏ vào trong miệng.

“Tê!

” Vương Cúc Hoa ăn so với người có chuyên môn về mỹ thực rất khác nhau, viên bí đao vừa bỏ vào miệng, chị liền cắn xuống một cái.

Ngay lập tức, nước trong thịt viên tràn ra ngoài.

Chị ấy luống cuống tay chân lấy khăn giấy, một lúc sau, chị ấy nhìn về phía Diệp Kiều với đôi mắt sáng ngời.

“Kiều Kiều, bí đạo viên này ăn rất ngon, cực kỳ ngon. Đây là bí đao viên ngon nhất mà chị được ăn.

Giọng nói của chị ấy quá lớn, làm cho những đầu bếp và người trợ thủ của họ đều nghe thấy được, họ ném ánh mắt kinh thường về phía Vương Cúc hoa.

Diệp Kiều cười: "Chị Cúc, bây giờ chị không cần phải lo lắng rồi chứ?”

"Ừ, chúng ta nhất định sẽ thắng!

" Vương Cúc Hoa tự tin gật đầu, "Kiêu Kiểu, chị có thể ăn thêm một viên nữa được không?”

Diệp Kiều cười gật đầu: "Chị có thể ăn tất cả.

"

Tổng cộng cô làm 18 viên bí đao, khi làm xong, cô đã lấy một viên để thử xem vị của chúng.

Hiện tại dư lại 3 viên, Vương Cúc Hoa có thể ăn thoải mái.

Vương Cúc Hoa giống một chú hamster nhỏ trốn bên cạnh cái nồi ăn viên bí đạo.

Việc đánh giá trên đài đột nhiên xảy ra chuyện. Chỉ thấy tiểu mập lại trở về bên phải, kiễng chân nhìn một chút, ngay lập tức liền nổi giận.

"Vừa rồi anh nói mỗi người chỉ có thể ăn một miếng! Bốn người các anh đều đem thịt viên ăn hết, không để lại cho tôi viên nào.

Anh tiến hai bước về phía người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta là những công dân hợp pháp, chúng ta chưa bao giờ làm những việc gây khó dễ cho người khác. Nếu hẳn không muốn thú nhận, vậy thì hãy đem hắn cùng với người tình bé nhỏ của hắn cùng nhau giao cho công an đi. Chúng tao đã thu thập tất cả các bằng chứng về việc người tình nhỏ bé của mày tham gia buôn người, chúng tao sẽ ghép hai người lại với nhau để tạo thành một cặp đôi uyên ương số khổ này.

“Ô ô ô!

"

Nghe thấy lời nói của anh, người đàn ông vốn im lặng đột nhiên mở mắt ra, liên tục vặn vẹo cơ thể và cố gắng phát ra âm thanh bằng cái miệng bị bịt kín.