Nhìn thấy phản ứng dữ dội của người đàn ông, Lục Thừa nhướng mày, khóe miệng mang theo nhàn nhạt ý cười: “Như thế nào? Mày rất có tình cảm với cô ta hay sao? Cô ta chính là người thú nhận tất cả bằng chứng tội phạm của mày đấy. Nếu bây giờ mạnh tay nghiêm trị thì mày có thể đã bị bắn đến hàng trăm phát rồi.
”
Trung Quốc đã phát sinh tổng cộng hai lần nghiêm trị, lần đầu tiên vào đầu những năm 1980, nhưng trên thực tế đã có những dấu hiệu từ những năm 1970. Theo nền kinh tế của Thâm Thành phát triển, các cuộc nổi loạn ở nơi này cũng bắt đầu lan ra, thành phần đầu trâu mặt ngựa nào cũng có.
Đương nhiên Lục Thừa không biết những thông tin trong lịch sử này và tất nhiên anh cũng sẽ không biết rằng vì sự tức giận của anh, cuộc nghiêm trị ở Thâm Thành đã được đẩy mạnh đến đầu năm 1974.
Sau khi phát hiện ra Diệp Kiều đã bị đám người Long ca dìm xuống dưới nước không rõ tung tích, Lục Thừa đã phát điên lên mà tìm kiếm cô khắp nơi.
Anh dẫn theo hơn 20 anh em trực tiếp đến nơi ở của Long ca, một đường xông thẳng đánh tới, tất cả những tên côn đồ cản đường đều bị anh dùng gậy đánh gục, Trương Triệu và những người khác đi theo sau Lục Thừa thu dọn gửi những kẻ này đến bệnh viện.
Khi cả nhóm xông vào phòng ngủ, Trương Long đang làm tình với Ôn Ninh.
Hai người bị Lục Thừa trói lại, sau khi năn nỉ mãi mới được mặc hai mảnh quần áo.
“Ôn Ninh?”
Lục Thừa vốn muốn đánh bất tỉnh hai người bọn họ rồi kéo đi, nhưng sau khi nghĩ lại, thân phận của Ôn Ninh không đơn giản. Đưa cô ta đi như thế này sẽ gây thêm rắc rối?
“A Triệu!
”
“Có em!
” Trương Triệu vội vàng chạy tới.
Lục Thừa ghé tại anh ta nói vài câu.
Trương Triệu gật đầu liên tục, chạy ra ngoài, một lúc sau quay lại.
Sau khi biết tin, Lục Thừa dẫn người trực tiếp đến biệt thự nhà họ Phó.
Lục Thừa đã sớm biết mối quan hệ của Ôn Ninh cùng Long ca, khi nhìn thấy cô ta trước tiên, anh đã hỏi Phó Văn Đình nếu Ôn Ninh có liên quan đến việc Diệp Kiều bị mất tích thì anh ta có can thiệp vào chuyện này hay không?
Mà Phó Văn Đình đã sớm muốn giáo huấn Ôn Ninh, làm sao lại có thể ngăn cản hành động của Lục Thừa?
Ngay trước mặt của hai vợ chồng nhà Phó Văn Đình, Lục Thừa nói ra mối quan hệ của Ôn Ninh cùng với Long ca, cũng nói ra chuyện mà hai người bọn họ đã làm.
Lúc ấy Phó Văn Đình nở một nụ cười lạnh, nhìn về phía Ôn Ninh không ngừng cầu xin.
“Ôn Ninh, cô cũng có hôm nay à? Nếu không phải chị cô vẫn một mực luôn che chở cho cô thì tôi đã sớm ném văng cô ra.
Khi nghe anh nói những lời này, biểu tình của Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh vô cùng phức tạp, cô quay sang Phó Văn Đình, giọng nói khô khốc hỏi.
“Anh cùng Ôn Ninh không phải có mối quan hệ tình nhân hay sao? Cô ta cùng với người khác dan díu, vậy mà anh chỉ phản ứng như vậy sao?”
“Từ khi nào thì anh với cô ta có quan hệ đó chứ?” Phó Văn Đình khiếp sợ không thôi.
“Vào đêm giao thừa năm năm trước, anh đã ở bên cô ấy.
”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Phó Văn Đình, Ôn Noãn không thể nói thêm được nữa.
Ôn Noãn nói đến một nửa, đột nhiên che lại mặt nở nụ cười, cười cười, sau đó rồi lại khóc.
“Nhiều năm như vậy, vậy mà em vẫn luôn bị Ôn Ninh lừa dối. Một lời nói dối đơn giản đã lừa dối vợ chồng chúng ta nhiều năm như vậy! Thật nực cười!
”
Lục Thừa cũng không muốn quan tâm chuyện của vợ chồng Phó văn Đình, nhìn bọn họ ôm nhau, lạnh băng nói ra một câu.
“Nếu hai người đã mặc kệ cô ta, tôi đây liền đem cô ta đi.
”
Phó Văn Đình chỉ kịp ngẩng đầu rồi nói một câu: “Đừng quá kích động! Bây giờ là xã hội được pháp luật cai trị!
”
Lục Thừa quay đầu lại nói: “Tôi biết. Chỉ cần hỏi ra bọn họ ném Kiều Kiều ở đâu, tôi liền đưa bọn họ đi Cục Công An!
”
Lục Thừa nói ra những câu này với đôi mắt đỏ hoe.
Phó Văn Đình nhìn bóng lưng cường tráng của anh, khẽ thở dài một cái, tiếp tục ôm vợ của mình để trấn an cô ấy.
Như vậy mới có cảnh Lục Thừa ép Long ca tra khảo.
“Tao hỏi lại mày một lần nữa, mày đem vợ tao dìm xuống nước ở chỗ nào?!
”
Nghiến răng nghiến lợi hỏi ra những lời này, Lục Thừa thật sự là không nhịn được nữa, đi lên cho Long ca một đấm.
“Ưm.
” Tuy rằng hai tay bị trói nâng lên cao, Long ca vẫn đau đớn đến co quắp người lại.
“Đại Ngưu, lấy khăn lông trong miệng của hắn ta ra.
”
“Dạ.
” Đại Ngưu lấy ra khăn lông từ trong miệng của hắn.
Long ca cố gắng há to miệng hết mức có thể, liên tục hít thở không khí trong lành.
Lục Thừa nhận lấy chiếc khăn ướt sạch do Trương Triệu đưa cho, lau mu bàn tay, thản nhiên nói với Long ca.
“Tao lười quan tâm đến chuyện không hay giữa mày và Ôn Ninh, bây giờ, mày nói cho tạo nghe mọi chuyện xảy ra trước đây. Tao hứa sẽ đưa một mình mày đến đồn cảnh sát, còn Ôn Ninh, tao sẽ để ả đi.
”
“Nhưng mà nếu mày không nói sự thật, tao nhất định sẽ làm cho ả ta ăn không hết gói đem đi. Đưa vào ngục giam là kết quả tốt nhất, có thể từ trong ngục giam nguyên vẹn đi ra hay không, tao cũng không dám bảo đảm.
”
Long ca thở hổn hển, khóe miệng đã vỡ ra, giọng khàn khàn nói.
“Tao sẽ nói cho mày biết. Máy đùng đem chúng cứ giao cho công an. Tao thế nào đều không sao cả nhưng đừng làm khó dễ Ôn Ninh. Cái gì cô ấy cũng không biết, cô ấy chỉ đơn thuần là một sinh viên đại học bình thường mà thôi.
”
"A...
.
.
.
.
”
Sinh viên đại học bình thường.
Lục Thừa nghĩ đến khuôn mặt của Ôn Ninh liền cười nhạo ra tiếng.
Sau khi bắt được Long ca và Ôn Ninh, hắn chỉ nhốt Ôn Ninh trong căn phòng nhỏ tối tăm, không làm gì cô ả. Tự chính bản thân cô ta đã ghé vào trên của ồn ào la hét, nói cô ta biết chứng cứ phạm tội của Long ca giấu ở nơi nào. Cô có thể lấy công chuộc tội.
Sự phản bội cứ phải gọi là chớp nhoáng.
Lục Thừa nói: “Được, chỉ cần mày nói sự thật, tao đảm bảo sẽ bỏ qua cho cô ta.
”
Long ca dùng sức khó khăn nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại nơi dìm Diệp Kiều xuống nước là ở nơi nào.
Lúc ấy, vì để tránh người đi đường, họ đã tùy tiện tìm một chỗ và đẩy Diệp Kiều xuống.
Họ đã hơn một hai lần dìm người xuống đáy sông, mỗi lần địa điểm lại khác nhau, tục ngữ có câu một phát là đổi chỗ.
Thật sự rất khó để tìm ra vị trí chính xác, không có cách nào, Long ca chỉ có thể mơ hồ nói ra một vị trí.
“Chúng tôi đã đi thuyền đánh cá trong khoảng một giờ. Không có điểm đánh dấu nào gần đó.
.
.
”
Lục Thừa nghe nói rằng thuyền đánh cá của họ đã ra khơi được một giờ, trái tim anh trầm xuống.
Ở đây cách xa bờ biển, cho dù Kiều Kiều có thể biết bơi nhưng xa như thế thì cô ấy cũng không thể bơi trở lại.
Hơn nữa, đám người của Long ca còn chọn thời gian vào ban đêm, là thời điểm mà những ngư dân ra khơi đánh cá đã trở về cảng nên chắc chắn sẽ không thể tìm thấy cô ấy.
“Nơi đó cách thành phố Hồng Kông bao xa?”
Đột nhiên nghe Lục Thừa hỏi một câu như vậy, Long ca sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai trước mặt anh ta.
“Mày nghĩ vợ mày còn sống được hả? Không thể nào, chúng tao đã buộc cả bao xi măng vào chân cô ta. Hơn nữa, chúng tao còn nhìn cô ta chìm xuống đến khi không còn bong bóng trên sông, chúng tạo mới cho thuyền đi.
.
.
”
“Phanh!
”
Lục Thừa sắc mặt xanh mét, một chân đá hắn ta ra ngoài.
Long ca thống khổ rên rỉ đau đớn, phải mất một lúc sau mới có thể hồi phục.
Lục Thừa lạnh giọng hét lên: “Đừng nói nhảm nữa! Nói cho tao biết, nó cách thành phố Hồng Kông bao xa?!
”
Cắn chặt răng, Long ca không muốn tỏ ra quá xấu hổ. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị lật ngược hoàn toàn như vậy. Hắn ta đã làm nhiều điều ác nhưng hắn tự cho rằng hắn ta là một kẻ cứng rắn, chảy máu nhưng không rơi nước mắt.
“Nơi đó cách thành phố Hồng Kông rất xa, đi thuyền đến đó cũng phải mất hơn nửa giờ.
”
Những ngón tay của Lục Thừa run rẩy. Sau khi đi thuyền nửa giờ, cho dù Diệp Kiều có cắt đứt sợi dây trói trên cổ tay của cô bằng dao găm, cô cũng khó có thể trôi nổi đến thành phố Hồng Kông được.
Không thể! Kiều Kiều không thể nào chết được!
“"Nói cho tao biết ở gần đó có cái gì?”
Long ca chau mày.
Lục Thừa cười lạnh: “Nếu mày không thể nhớ thì tao sẽ chặt một ngón tay của Ôn Ninh cho đến khi mày nhớ. Tao sẽ đếm đến ba, hai,
.
.
.
“Tôi, tôi nhớ ra rồi!
” Long ca đang toát mồ hôi lạnh, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
Khi gã đang đè Ôn Ninh làm chuyện ân ái, gã từng nhìn thấy một thứ lấp lánh trong khóe mát.
Đó hẳn là một ngọn hải đăng!
“Khi thuyền chúng tao rời bến, có một ngọn hải đăng cách thuyền đánh cá khoảng 500 mét.
”
Trương Triệu ở bên cạnh nhanh chóng lấy bản đồ ra bắt đầu tìm kiếm vị trí ngọn hải đăng.
“Hướng nào??” Lục Thừa hỏi.
“Ở.
.
” Long ca cố gắng nhớ lại, “Hẳn là ở bên tay phải của tôi.
”
Lục Thừa ghét nhất là nói trái phải, không thể giống người phương bắc mà nói đông nam tây bắc hay sao?!
“Anh Lục, em tìm được rồi.
”
May mắn là Trương Triệu, người có hiểu biết địa lý tốt, đã khoanh vùng vị trí gần đúng, đầu bút của anh ta nằm ngay dưới cùng của bản đồ.
“Khi bọn họ quay lại, ngọn hải đăng ở bên phải, chỉ ra đó sẽ là hướng này. Chỉ có một ngọn hải đăng trong khu vực này.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!