Nói xong những lời này, Diệp Kiều cũng không ở lại đó nữa, cô cầm lấy túi vải của mình rồi đi ra ngoài.
Bước chân của cô dường như rất nhẹ nhàng.
Rốt cuộc cô cũng đã kiếm đủ tiền rồi, cô có thể đi giúp cho chồng của cô gia tăng doanh thu bán hàng!
Nghĩ về điều đó, Diệp Kiều có chút mong chờ thầm mỉm cười.
Cảm giác này khá thú vị, khi nào gặp được Lục Thừa nhất định phải nói cho anh ấy biết về chuyện này.
Diệp Kiều ra ngoài từ sáng sớm và khi cô đến thì cũng đã tới lượt mua hàng cuối cùng, chiếc đồng hồ ở trung tâm phía trên quảng trường đã điểm 10 giờ 30 phút.
Sau khi xếp hàng cả một tiếng đồng hồ, cuối cùng Diệp Kiều cũng đã có thể mua được chiếc máy thu thanh.
Chiếc hộp nhỏ màu trắng đựng một chiếc máy thu thanh cùng màu, hai chữ THừa Phong lớn trên hộp màu bạc rất đẹp, giống như những chiếc móc bạc sơn trên sắt, kéo dài từ góc dưới bên trái hộp lên góc trên bên phải. Chữ viết chữ thảo, đặc biệt trang nhã.
Thiết kế này đã được chọn bởi Diệp Kiều vào thời điểm chọn kiểu thiết kế. Hiện tại nhìn lại nó có cảm giác dường như đã trải qua một thời gian rất lâu rồi.
“Diệp Kiều?” Đột nhiên nghe thấy tên mình, Diệp Kiều chợt hoàn hồn, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người quen, cô mỉm cười.
“Đầu bếp Hạ? Thật là trùng hợp!
”
Người gọi tên cô chính là Hạ Gia Ni người lúc trước đã cùng tham gia ( Trù Thần tranh bá )) .
Trước khi đối phương đi đến bên cạnh cô, Diệp Kiều đã cất chiếc máy thu thanh mới mua
vào túi vải của mình.
Hạ Gia Ni vẫn để mái tóc xoăn gợn sóng lớn, mặc một chiếc váy màu đỏ, đôi chân mang đôi giày cao gót và cơ thể lắc lư uyển chuyển khi bước đi. Tuy nhiên, khi cô ấy chạy về phía Diệp Kiều, cô ấy trông không giống một quý cô một chút nào cả.
Diệp Kiều theo bản năng lùi về phía sau vài bước để giảm bớt lực chạy tới của Hạ Gia Ni.
Hạ Gia Ni tựa như quen thuộc, ôm lấy cánh tay của Diệp Kiều, thân mật hôn lên mặt cô một cách trìu mến.
“Kiều Kiều, thật không ngờ là có thể gặp lại cô ở trung tâm mua sắm! Cô có định tham gia những tập tiếp theo của ( Trù Thần tranh bá )) không? Nhà sản xuất đã liên hệ với cô chưa?”
“Hiện tại thì tôi vẫn chưa nhận được thông báo từ nhà sản xuất. Cô muốn tham gia hay sao?”
Họ đã ghi hình bốn tập của chương trình trước đó, ở phần cuối của tập thứ tư, những gì người dẫn chương trình nói thực sự có thể được sử dụng làm phần cuối của chương trình.
Diệp Kiều cũng không chắc liệu họ có định tiếp tục ghi hình hay không.
“Tối hôm qua tôi mới nhận được tin tức thông báo. Kế tiếp sẽ còn có thêm ba tập nữa!
”
Hạ Gia Ni giống như một cây đổ đậu, đem hết tất cả thông tin mà cô biết nói ra hết.
“Tôi nghe nói rằng chương trình của chúng ta rất nổi tiếng. Trong thời gian phát sóng đầu tiên, tỷ suất người xem cao nhất đã đạt tới 12%. Nó cao hơn nhiều lần so với tỷ suất của các bộ phim truyền hình nổi tiếng trong cùng thời kỳ. Cao hơn tận mấy phần trăm.
”
Hạ Gia Ni nhìn xung quanh tìm kiếm, phát hiện có một quán cà phê quen thuộc bên kia đường.
Cô ta kéo kéo cánh tay của Diệp Kiều, làm nũng mà nói: “Kiều Kiều, chúng ta qua bên kia ngồi nói chuyện đi, tôi mời cô uống cà phê.
”
“Được thôi.
” Đúng lúc Diệp Kiều đã hoàn thành mục đích hôm nay của cô, thời gian còn lại cô cũng không có công việc gì bận rộn, cho nên cô đã đồng ý lời mời uống cà phê với Hạ
Gia Ni.
Hai người cười nói rôm rả, cùng nhau đi sang phía đối diện.
Cùng lúc đó, cách trung tâm thương mại chưa đầy một ki-lô-mét.
Một chiếc ô tô sang trọng đang đang chầm chậm chạy tới.
“Lục tổng, phía trước chính là trung tâm thương mại lớn nhất gần khu vực Du Ma Địa. Chúng tôi có một cửa hàng chuyên dụng có diện tích 300 mét vuông trong trung tâm mua sắm. Hôm nay, máy thu thanh đã có đầy đủ hàng. Trong lần này cửa hàng đã đăng ký hạn ngạch bán 2.
000 chiếc.
”
Trương Phú Lâm dựa vào chiếc ghế da ở ghế sau của chiếc xe, vừa cười vừa giới thiệu với Lục Thừa.
Lục Thừa khẽ gật đầu, nhưng anh ấy không để ý nhiều đến Trương Phú Lâm, giữa hai lông mày của anh ấy có một nét u sầu kéo dài, đôi mắt anh ấy luôn hướng ra ngoài cửa sổ xe.
Trương Phú Lâm đã kiếm được khá nhiều tiền trong khoảng thời gian này, xe của ông ấy đã từ một chiếc Santana bình thường được thay thế bằng một chiếc xe thương mại cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài.
Dây chuyền sản xuất từ hình dáng của chiếc xe đến logo đắt giá phía trước đã thành công thu hút sự chú ý của vô số người ngay khi xuất hiện trên đường phố của khu vực Du Ma Dia.
Vào thời điểm này ở thành phố Hồng Kông, không có nhiều phương tiện trên đường, nhiều người đang đi bộ trên đường, phớt lờ luật lệ giao thông.
Trong hoàn cảnh như vậy, người lái xe phía trước không dám tăng tốc, chỉ biết điều khiển xe chậm rãi về phía trước như một con rùa.
“Khi nào quảng cáo về người mất tích của chúng ta sẽ được đăng trên báo?”
Lục Thừa lên tiếng ngắt lời của Trương Phú Lâm, tầm mắt cũng quay về lại bên trong xe.
Trương Phú Lâm dừng lại một chút rồi trả lời: “Chú đã hỏi qua những người bạn của chú rồi, thông báo về người mất tích sẽ được trên tờ báo vào buổi sáng ngày mai.
”
“Còn ở trên tivi thì sao? Cháu nghe nói rằng đài truyền hình Hồng Kông ở thành phố Hồng Kông đứng xếp hạng đầu về việc truyền tin tức nhanh chóng, nó có thể đăng thông báo về những người mất tích không?”
Lục Thừa hỏi.
“Ách, cái này sao. Hình như bọn họ không có làm những việc như vậy...
.
”
Lục Thừa khẽ cau mày nói: “Tôi có thể chi tiền. Hoặc là, đổi cách khác.
.
.
”
Trong đầu anh đột nhiên suy nghĩ ra một ý tưởng.
“Chúng ta không thể đăng thông báo tìm người mất tích. Vậy hãy để tôi tham gia chương trình nổi tiếng nhất của họ vậy.
”
“Hả?” Suy nghĩ của Trương Phú Lâm nháy mắt được khai sáng, đôi mắt của ông liền sáng rực lên. “Lục tổng, khi cháu tham gia chương trình, cháu có thể có cơ hội quảng cáo cho máy thu thanh Thừa Phong của chúng ta đấy.
”
Thật là một ý kiến tuyệt vời mà!
Trương Phú Lâm càng nghĩ, càng cảm thấy đây là một ý kiến rất hay: “Đợi chút nữa chú ngay lập tức hỏi bạn bè của chú xem chương trình nào gần đây nổi tiếng nhất và có xếp hạng cao nhất.
”
"Ùm.
"
Lục Thừa không quan tâm có quảng cáo về sản phẩm hay không, anh ấy chỉ muốn nhanh chóng tìm được vợ của mình.
Đứng ở nơi nổi bật nhất sẽ có cơ hội để cho vợ anh có thể tìm thấy anh ngay từ đầu!
Không thể không nói, hai người bọn họ không hổ là vợ chồng, suy nghĩ của bọn họ đều giống nhau y như đúc.
Thật đáng tiếc, Lục Thừa đã ở thành phố Hồng Kông hai ngày và điều anh làm nhiều nhất là kiểm tra các cửa hàng và thăm làng chài bên bờ sông. Anh ấy không có thời gian để xem TV, vì vậy anh ấy hoàn toàn đã bỏ lỡ Diệp kiều.
Tất nhiên, (( Trù Thần tranh bá )) mà Diệp Kiều tham gia chỉ phát sóng tập đầu tiên vào lúc 7 giờ tối qua, khi Lục Thừa và những người khác vừa đến thành phố Hồng Kông vào thời điểm đó.
“Dừng xe!
” Lục Thừa lúc đầu còn lười biếng đột nhiên hét lớn một tiếng, không đợi xe dừng lại ổn định, đã đợi không kịp mà mở cửa bước xuống xe.
“Xin nhường đường một chút! Xin lỗi, làm ơn nhường đường một chút.
”
Lục Thừa gắt gao nhìn chằm chằm bóng người mảnh khảnh trong đám người, không ngừng xin lỗi, không ngừng đẩy người trước mặt ra.
Anh ấy mặc một bộ vest lịch sự, chiếc quần dài được may đo của anh ấy được thắt chặt trong khi đi bộ, để lộ những cơ bắp săn chắc của anh ấy. Khi sải bước về phía trước, với chiều cao 1m85 và đôi chân dài, thon, thẳng tắp, đầy phong độ.
Những người qua đường không tự giác mà lùi sang một bên nhường đường đi cho Lục Thura.
“Kiều Kiều!
” Trên mặt Lục Thừa mang theo tươi cười, duỗi tay đáp ở ở trên vai cô gái ở trước mặt.
“Hả? Anh à? Anh đang gọi tôi sao?”
Cô gái quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên không thể kiểm soát, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt điển trai của Lục Thừa. Vì lần gặp gỡ này, trong đầu cô đã suy diễn ra được sự huy hoàng và ngọt ngào của nửa đời người sau khi ở bên nhau.
Nhìn thấy rõ ràng người trước mặt, nụ cười trên mặt Lục Thừa lập tức biến mất.
Anh thất vọng cúi đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.
”
Cô gái không chút nào để ý nói: “Không sao, chúng ta bây giờ biết nhau cũng không tính là muộn. Tên tôi là Hạ Giai Giai, anh tên là gì?
Trương Phú Lâm thở hồng hộc mà đuổi theo: “Lục tổng, sao cháu đột nhiên chạy ra đây gấp như vậy a? Hộc hộc.
.
. Xảy ra chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Lục Thừa không đổi, hai tay đút túi quần, tư thế thẳng tắp.
“Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.
” Nói xong với cô gái, Lục Thừa quay người rời đi.
“Chú Lâm, chúng ta quay về thôi.
”
“Không sao, nếu chúng ta đều ở đây thì chúng ta qua bên đó đi. Trung tâm mua sắm mà chú đã đề cập ở ngay trước mặt chúng ta rồi.
”
Trương Phú Lâm nở nụ cười, duỗi tay chỉ về hướng phía trước.
“Hãy nhìn xem, bảng hiệu Thừa Phong của chúng tôi ở mặt tiền của trung tâm mua sắm.
”
Chưa có màn hình hiển thị LED và tất cả các thương hiệu lớn đều chọn đặt biển quảng cáo bên ngoài trung tâm mua sắm. Bắt mắt nhất nơi tự nhiên là mặt tiền của tòa nhà trung tâm mua sắm.
Một biển quảng cáo cao tới bốn, năm mét có thể được nhìn thấy trong nháy mắt từ khoảng cách hàng trăm mét.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!