Nghĩ rằng TV đã được đưa vào sản xuất, tin tức này cxung sẽ sớm được công bố, Diệp Kiều cũng không lựa chọn che giấu điều đó.
“Thật lợi hại!
” Nhậm Hiểu Tĩnh giơ ngón tay cái lên với Diệp Kiều, cảm thán nói. “Thật là không nghĩ tới nha, người đàn ông của cô thật sự rất giỏi đấy.
”
“Đó là nhờ những chuyên gia giỏi nữa.
”
Trải qua ba năm vận hành, năm đó nhóm người của ông Hứa tay chân còn lóng ngóng rụt rè, không dám thể hiện quá nhiều năng lực, bây giờ đã hoàn toàn tín nhiệm Lục Thừa.
Sau khi biết rằng Lục Thừa sẽ chia sẻ công nghệ với đất nước, ông Hứa và những người khác đã cố gắng hết sức để tham gia nghiên cứu dự án mới.
Trong ba năm qua, nhà máy điện tử đứng dưới tên Lục Thừa đã sản xuất một số mặt hàng mới.
Mặc dù một số mặt hàng cũng không được lưu hành vì nhiều lý do khác nhau, nhưng anh ấy vẫn nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ nhiều người.
Có vài lời nói Diệp Kiều cũng không có nói ra, năm 1977 là một năm rất đặc biệt, đó là bắt đầu từ năm này, quốc gia đang ngày càng ổn định. Kinh tế đang bắt đầu phát triển một cách nhanh chóng, những đồ vật Lục Thừa cất giấu lúc trước bây giờ đều có thể lấy ra để sử dụng.
Cơ hội luôn ưu ái những người có sự chuẩn bị từ trước mà.
Diệp Kiều nhàn nhạt nở nụ cười, cô đã mong chờ ngày ngày này từ rất lâu rồi, rốt cuộc cũng có thể tận mắt thấy tổ quốc càng ngày càng đi lên.
“TV ấy, cô có thể để lại riêng cho tôi một chiếc được không?”
Nhậm Hiểu Tĩnh đã muốn có một chiếc TV từ lâu, bắt đầu chơi ván bài tình cảm với Diệp Kiều.
“Cô nhìn xem, nể mặt mối quan hệ của hai chúng ta, để cho tôi một chiếc TV cũng không quá đáng đi? Tôi sẽ mua nó với giá thị trường.
”
Khóe miệng Diệp Kiều giật giật, liếc mắt nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Ty vừa mới được đưa ra thị trường, cho nên vẫn còn đắt lắm.
”
Chính bản thân cô cũng không dám tưởng tượng nữa là.
“Hơn nữa cô cần tv để làm gì vậy? Hiện tại số lượng TV cũng không nhiều lắm.
”
“Ha ha, cô đừng cho là tôi không biết gì nhé, chỉ cần một cái ăng- ten. Tuy không thể nhận hết các đài truyền hình trong nước của chúng ta, nhưng tôi có thể xem các đài truyền hình nước ngoài.
” Nhậm Hiểu Tĩnh hạ giọng, cười ha hả nói.
Hiện tại Trung Quốc không có nhiều khoa học kỹ thuật cao như vậy, toàn bộ lĩnh vực trên không căn bản đều có trạng thái công khai, mọi người chỉ cần lắp đặt một cái ăng-ten là có thể thu thập được không ít tin tức.
Chưa nói đến dùng TV, chính chỉ cần sử dụng radio thôi, chuyển chuyển, kiên nhẫn một chút, nói không chừng cũng có thể thu được kênh tin tức bí mật.
Khụ khụ, mặc dù những kênh bí mật đó có nói những điều bí mật nhưng có khả năng mọi người nghe cũng cảm thấy không hiểu gì cả, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đối với những người cảm thấy hứng thú với nó.
“Được rồi, được rồi, đến lúc đó tôi sẽ lấy cho cô một chiếc.
”
Diệp Kiều không lay chuyển được cô ấy nên chỉ đành phải gật đầu đáp ứng cô.
Một lát sau, Lục Minh Châu lại chạy đến lấy một ít đồ ăn nhẹ và trái cây, như thường lệ chia chúng cho Nhậm Tiểu Dục và Tiểu An.
Ba bạn nhỏ vui vẻ xây dựng lâu đài cát.
Không thể không nói, ba đứa trẻ này còn rất có chút năng khiếu về kiến trúc, với sự nỗ lực của bọn chúng, lâu đài cát này đã dần thành hình.
Nhìn kỹ hơn, đã ra dáng ra hình.
Khi Lục Thừa đi tới, thoạt nhìn anh thấy cát dính trên mặt cô con gái đáng yêu của mình và chiếc váy công chúa trên người cô bé cũng chìm vào bên trong cát.
Nhìn trông thật bản...
.
Chà, vẫn như một cô công chúa nhỏ! Công chúa nhỏ trong lâu đài cát!
“Châu Châu, đây có phải là lâu đài con xây cho bố không?”
Lục Thừa kéo kéo ống quần, ngồi xổm nửa người xuống, cười hỏi cô công chúa nhỏ nhà mình.
Lục Minh Châu nghe thấy giọng nói của ba, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức ngẩng lên, tròn xoe đôi mắt giống như nho đen, vội vã nhào tới thân ảnh của ba khi cô bé nhìn thấy ba mình.
“Ba! Châu Châu rất nhớ ba ạ!
”
Lục Minh Châu cùng ba làm nũng.
“Ha ha ha ha, tiểu bảo bối đáng yêu nhất của ba! Ba cũng vô cùng nhớ con luôn!
”
Lục Thừa một chút cũng không chê bộ dáng dơ bẩn của cô con gái nhà mình, duỗi tay ra trực tiếp ôm thân thể nhỏ bé của cô con gái đáng yêu vào trong lòng ngực.
Còn lấy từ bên trong túi áo của mình ra một cái khăn tay sạch sẽ lau đi hạt cát trên khuôn mặt của cô bé.
Tiểu An ngồi ở trên cát, ngây ngốc ngửa đầu nhìn người chú cao lớn ở trước mặt. Chú ấy thực sự
rát đẹp trai, hơn nữa chú ấy cũng rất là dịu dàng, còn đang lau mặt cho Châu Châu nữa.
Chú ấy là ba của Châu Châu sao?
Ba của Châu Châu thật là tốt.
Lục Thừa bảo vệ cơ thể nhỏ bé của con gái mình, để cô bé ngồi trên đùi mình, cẩn thận cởi giày của cô bé, đổ cát bên trong ra ngoài rồi đi vào cho cô bé.
Các động tác được làm vô cùng điêu luyện.
“Chồng của cô rất giỏi trong việc chăm sóc người khác đấy.
”
Trong đình hóng gió cách đó không xa, Nhậm Hiểu Tĩnh nhìn thấy vậy không khỏi thở dài nói.
Diệp Kiều ngồi nhàn nhã, nhìn Lục Thừa chăm sóc cho con gái thật tốt, cũng không đi qua xen vào, chỉ ngồi nhàn nhã ăn hạt dưa, nhân tiện đáp lại một hai câu.
“Anh ấy chính là một nô lệ điển hình của con gái đấy, từ sau khi Châu Châu sinh ra, tôi đều trở thành người xếp cuối cùng rồi.
”
Khi nói, cô ấy còn thở dài. Bộ dáng này nhìn thực sự làm Nhậm Hiểu Tĩnh ngứa răng, cô không chút nào che giấu mà trợn tròn mắt nói: “Cô cũng đừng lắm miệng nữa. Miễn cho tôi đánh cô. Lục Thừa nhà cô đã cung phụng cô như một nàng công chúa lớn rồi kìa, cô nên cảm thấy vừa lòng đi thôi.
”
Công chúa lớn là cái quỷ gì.
.
.
Diệp Kiều cạn lời nhìn cô ấy.
Mặt khác, Lục thừa vừa ngẩng đầu chào vợ mình, sau lại chăm sóc cho cô con gái vô cùng tốt, sau khi buông cô bé ra, anh ấy chỉ đơn giản giúp đỡ con gái trong việc xây dựng lâu đài cát mà thôi.
“Chúng ta có thể xây thêm một tầng nữa ở đây hay không?”
“Vâng vâng, ba, con muốn xây một tòa lâu đài có ba tầng! Ông bà sẽ sống ở tầng một, các cô chú sẽ sống ở tầng hai, ba và mẹ và Châu Châu sẽ cùng nhau sống ở tầng ba.
”
Lục Minh Châu đã sớm sắp xếp xong. Từ khi cô bé sinh ra, trong gia đình đã có rất nhiều người như đã nói ở trên, nếu tòa lâu đài cô bé xây quá nhỏ thì cả gia đình nhiều người như vậy sẽ không thể ở đủ được.
“Được rồi. Để ba đến giúp con.
” Lục Thừa vốn dĩ có tính cách ham chơi cho nên đối với yêu cầu của cô con gái tất nhiên là sẽ đáp ứng.
Lâu đài trong mắt Lục Thừa rất nhỏ, anh thậm chí không cần phải đứng lên, chỉ cần ngồi xổm như vậy cũng có thể nhìn thấy toàn bộ lâu đài, anh xoa cằm suy nghĩ, anh dự định bắt đầu từ phía bên cạnh gần nhất để xây tiếp tục.
Lục Minh Châu vui vẻ nhìn ba bé xây lâu đài, đồng thời giới thiệu những người bạn tốt của cô bé với ba của mình.
Lục Thừa cũng trịnh trọng chào hỏi hai đứa trẻ.
Nhìn thoáng qua anh cũng biết cô bé tên Tiểu An này có hoàn cảnh gia đình không tốt, nhưng anh cũng không hề coi thường cô bé.
Ai cũng xuất thân từ ba đời bần cố nông, sao có thể so sánh người này cao hơn người kia. Chỉ là khi nói chuyện với với Tiểu An, Lục Thừa sẽ đối xử với cô bé dịu dàng hơn, anh đã làm ăn kinh doanh trong nhiều năm, sớm học được cách quan tâm đến cảm xúc của những người khác.
Theo thời gian lâu dần, Tiểu An cũng càng ngày càng thích chú đẹp trai này. Khi chú ấy nói chuyện với cô bé cũng vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không giống với ba của cô bé chút nào.
Đến cuối cùng, biểu tình đề phòng của Tiểu An cũng biến mất, đi theo đám người Châu Châu cùng nhau thoải mái cười to.
Thỉnh thoảng, Tiểu An còn sẽ học bộ dáng Lục Minh Châu nhẹ nhàng mà dựa vào bên cạnh chân của chú Lục, cô bé thực thích chú Lục nha, nếu chủ Lục là ba của cô bé thì tốt quá rồi.
Kiểu suy nghĩ này lên đến đỉnh điểm khi Lục Thừa đón Lục Minh Châu và chuẩn bị rời đi sau khi xây xong lâu đài cát.
Tiểu An đứng lên, ngửa đầu nhỏ nhìn anh. Dường như muốn cầu Lục Thừa cũng đem cô bé nâng lên giống như Châu Châu.
Cô bé chỉ cao tới đầu gối của Lục Thừa, khi nhìn từ trên xuống cảm thấy cô bé thực sự rất nhỏ bé.
Diệp Kiều trong lòng chua xót, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé, đem hai cái bánh sandwich nhỏ còn sót lại trong giỏ để lại cho cô bé.
“Tiểu An, tạm biệt!
”
Lục Minh Châu nằm ghé vào trên vai của ba mình, một tay túm lấy ngón tay của mẹ mình, một tay bên kia vẫy vẫy thật mạnh với người bạn nhỏ mà bé mới gặp hôm nay.
“Tiểu An, tớ sẽ lại đến tìm cậu để đi chơi nha!
”
Tiểu An cũng nỗ lực nhón mũi chân, vẫn luôn chạy chậm đi theo phía sau bọn họ, mãi đến khi chạy tới lùm cây, cô bé lại không dám ra bên ngoài, bên ngoài chính là thế giới xa lạ, cô bé sẽ bị lạc đường.
“Tạm biệt Châu Châu! Tớ sẽ lại ở chỗ này chờ cậu! Cậu muốn thì lại có thể đến tìm tớ chơi nha!
”
Bóng dáng của họ dần biến mất, Tiểu An cúi đầu cô đơn, nhìn vào hai cái bánh sandwich cô bé đang cầm trong tay, khuôn mặt gầy gò của cô bé không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Buổi tối hôm nay, cô bé sẽ không bị đói nữa.
Đột nhiên, cơ thể bé nhỏ của Tiểu An bị nhấc bổng lên cao.
Tai phải của cô bé truyền đến một cơn đau dữ dội, giây tiếp theo, cô bé nghe thấy một tiếng chửi rủa quen thuộc.
“Cái con nhãi ranh này! Mày chạy ra ngoài chơi hết ngày này đến ngày khác! Trong nhà cũng không quét nhà! Chén thì cũng không rửa! Xem hôm nay tao có đánh chết mày hay không!
” Đi kèm với giọng điệu tức giận là người phụ nữ trung niên xấu tính tát vào mặt cô bé một cách không thương tiếc.
“Nội! Nội ơi! Con không dám nữa ạ! Nội ơi, con biết sai rồi!
” Tiểu An đau quá đi mắt, gào khóc lên: “Nội ơi, tha cho con đi! Nội ơi!
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!