Hiện nay, học sinh cấp 2, cấp 3 thực sự rất ít học sinh nghiêm túc học tập, trước hết là đến năm thứ 3 cấp 3 mới được thi đại học, các trường đại học là do giai cấp công nông binh đề cử.
Lại còn một điều nữa, đó là các thầy cô đã bị đánh đến mức sợ hãi, hoàn toàn không dám quản giáo học sinh gì cả, mỗi ngày đều mơ mơ màng màng đi dạy học, cũng không có tâm trí nào mà dạy học nữa.
Những học sinh đến trường học, hầu hết là đi đến trường cho có mặt chứ cũng không học hành gì.
Sách nhà trường cho sau khi nhận được có thể vẫn còn mới tinh trong vòng một năm, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ không mang theo, đích đến cuối cùng đương nhiên đều là vứt vào thùng rác.
“Hãy để tôi tới xem trước.
” Diệp Kiều cũng không biết cuốn sách đằng kia có phải thứ cô muốn hay không, vì vậy cô không nói gì cả.
“Được, cô qua đây xem đi. Nếu được thì tôi có thể bán cho cô với 50 xu một bao.
”
Dù sao thì nhân viên công tác cũng không coi trọng việc đó, những cuốn sách đó cuối cùng cũng sẽ được bán cùng với hộp các tông. Nếu Diệp Kiều muốn mua nó, cô ấy sẽ đưa nó cho Diệp Kiều với giá này.
Lý do tại sao họ kiên nhẫn với Diệp Kiều như vậy là vì các nhân viên biết Diệp An An và hoàn cảnh của gia đình cô bé ấy, vì vậy họ chắc chắn sẽ tỏ ra một chút lòng thương hại đối với cô bé.
Thông thường, khi Diệp An An lại đây bán ve chai, nhân viên công tác cũng sẽ đem đòn cận đè cho bằng, chỉ để có thể cho cô bé thêm vài xu.
Vừa rồi, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy Diệp Kiều đem tất cả số tiền bán hộp các tông đều đưa cho Diệp An An, cho nên tự nhiên cô ấy có ấn tượng tốt với Diệp Kiều.
Diệp Kiều mỉm cười với cô ấy, quay đầu nhìn về con gái và Diệp An An đang đứng bên cạnh với ánh mắt mong chờ, dặn dò nói.
“Châu Châu, Tiểu An, các con đừng chạy lung tung nhé, hãy ở chỗ này chờ mẹ. Mẹ đi qua đó mua một vài thứ.
”
“Dạ, mẹ.
”
“Vâng ạ, dì Kiều Kiều.
”
Hai cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp An An càng thêm hiểu chuyện nắm lấy cổ tay của Diệp Minh Châu, dắt tay cô bé lùi về phía sau một chút, đứng ở một góc, nơi mà hai cô bé sẽ không cản đường đi của người khác.
Diệp Kiều đi vài bước tới nơi chất đống sách giáo khoa ở phía sau, xác nhận lại lần nữa con gái mình và Tiểu An ngoan ngoãn đứng trong góc, cô ngồi xổm xuống lục lọi.
Quả nhiên là sách giáo khoa cho trường trung học cơ sở. Một tia vui mừng lóe lên trong mát Diệp Kiều. Hơn nữa những cuốn sách này vẫn còn rất mới, sau khi mở ra kiểm tra thì thấy bên trong sạch sẽ, cũng không có chữ đã viết lên những cuốn sách.
Sau vài phút, Diệp Kiều rất dễ dàng mà tìm được nguyên bộ sách giáo khoa. Có thể là cô đúng lúc gặp phải sách giáo khoa không được sử dụng của trường học, không lâu sau, Diệp Kiều lại kiếm được một bộ sách thứ hai rồi đến bộ thứ ba.
Muốn gom đủ cả bốn bộ thì lại không có cách nào khác.
Diệp Kiều thở dài, nhìn đồng hồ trên tay của mình.
Đã 5 giờ rưỡi, phỏng chừng hai đứa nhỏ đều đói bụng cả rồi.
“Đồng chí, tôi muốn tất cả những cuốn sách này!
”
Nhân viên công tác tay chân nhanh nhẹn giúp cô buộc những cuốn sách thành chồng bằng dây thừng.
“Cô mua sách có hơi ít, gom lại không đủ một bao tải.
”
Diệp Kiều cười nói: “Không có việc gì, tôi có thể trả tiền cho cả bao.
”
Nhân viên công tác liếc nhìn cô một cái, phỏng chừng cảm thấy cô là người coi tiền như rác, tốt bụng mà khuyên cô ấy: “Hay là, cô lại chọn thêm hai quyển nữa? Chúng tôi bán chúng theo bao ở trạm thu mua.
”
“Không có việc gì, tôi sẽ chỉ...
.
”
Diệp Kiều vừa định mỉm cười từ chối, nhưng khóe mắt cô chợt bắt gặp cuốn sách cũ dưới chân.
Đống sách này đúng là đã cũ nát, chỉ còn lại một phần ba trang bìa, trang sách cũng bị cuộn lại, lộ ra nét thư pháp tao nhã bên trong.
Thư pháp Vương Hi Chi?!
Đôi mắt của Diệp Kiều đột nhiên co giật, cô không thể tin nhìn chằm chằm vào những cuốn sách bị xé nát trên mặt đất, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, và nhặt cuốn trên cùng lên.
Cô mở cuốn sách ra một cách cẩn thận.
Các ký tự bút vẽ bên trong thanh lịch và đẹp mắt, phần đầu và phần cuối của mỗi ký tự đều tinh tế và mượt mà. Điều này hoàn toàn phù hợp với đặc điểm thư pháp của Vương Hi Chi, trung tâm và mặt trước được sử dụng cùng nhau, với một nét duyên dáng thư pháp lãng mạn, có thể nhìn thấy qua sự vuông vắn.
Hai bức tranh nổi tiếng nhất của Vương Hi Chi là ( mau tuyết khi tình thiếp )) cùng { Lan Đình Tập Tự ), có thể nói là những bảo vật vô giá.
Những nhân vật khác không quá nổi tiếng, nhưng chỉ cần là tác phẩm đích thực của Vương Hi Chi thì chúng đều vô giá.
Diệp Kiều lật xem nội dung, thấy rằng cuốn sách này được viết trong “Luận ngữ của Khổng Tử”, một bản sao hoàn chỉnh của “Luận ngữ của Khổng Tử” do Vương Hi Chi viết.
Cô không chắc liệu đây có phải là tác phẩm đích thực của Vương Hi Chi hay không.
.
. Nhưng xét từ thời đại này, khả năng có ý đồ giả mạo là rất nhỏ, ngay cả khi nó không phải là tác phẩm của một nhà hiền triết sách thì nó cũng là tác phẩm hiếm có xuất sắc đáng để sưu tầm.
Nghĩ đến đây, Diệp Kiều đứng dậy và nói: “Vậy tôi sẽ gom thêm cho đủ một bao sách. Tôi thấy những cuốn sách cũ này khá tốt, chúng ta hãy cùng đóng gói nó.
”
Nhân viên nhìn cô ấy thắc mắc hỏi: “Những cuốn sách này được thu thập từ mấy cuốn sách cũ bị hỏng, cô mua chúng để làm gì?”
Đối phương tốt bụng nhắc nhở bản thân cô, Diệp Kiều cảm thấy cũng thực là cảm kích, cười đáp: “Tôi lấy lại chúng để về dán tường. Chữ thư pháp nhìn đẹp hơn bình thường, sẽ có cảm giác tri thức, cảm giác đẹp hơn chữ in.
”
“Được.
.
. như vậy thì được rồi.
”
Cô nhân viên miễn cưỡng chấp nhận lý do của cô: “Dù sao thì cô cũng sẽ trả tiền cho tôi, đợi một chút tôi viết cho cô một bảng danh sách, nếu có người nhắc tới, cô sẽ có bằng chứng.
”
Diệp Kiều chân thành cảm ơn một lần nữa.
Trả 50 xu và nhận một tờ giấy danh sách tên sách. Diệp Kiều đi ra với nửa cặp sách, cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình, gọi con gái.
“Châu Châu, Tiểu An! Chúng ta về nhà thôi!
”
“Dạ con tới liền ạ!
”
Lục Minh Châu vui vẻ quay đầu lại đáp.
Trên bàn tay nhỏ bé của cô bé vẫn còn quấn một sợi len màu đỏ mà Diệp An An vừa tìm thấy, hai cô bé đã dùng nó để chơi với trò đan dây.
“Mẹ đến rồi a, con rất vui.
”
“Mẹ, mẹ, mẹ xem con dệt thành con cá này!
”
Lục Minh Châu bước chân ngắn ngủn, chạy bổ nhào vào người của mẹ mình, giơ hai tay lên cao cho mẹ nhìn thấy con cả mà cô bé đã đan được.
Diệp Kiều cúi đầu nhìn lại, cười nói: “Châu Châu của chúng ta có thể chơi đan dây sao?”
“Mẹ ơi, con cá con đan thành có đẹp không ạ?”
Lục Minh Châu nhảy nhảy lên hỏi không ngừng.
Diệp Kiều gật đầu: “Đẹp, vô cùng đẹp! Đẹp như là Minh Châu của chúng ta vậy!
”
“Ha ha.
” Sau khi được mẹ khen ngợi, Lục Minh Châu lại “Lạch cạch lạch cạch” chạy trở về. “Tiểu An, đến lượt của em làm đấy?”
“Được.
” Diệp An An cũng chiều theo ý cô bé, hai tay nhanh nhẹn lật sợi dây thừng, thay đổi sợi dây từ chữ "cá" thành hoa văn phức tạp.
Lục Minh Châu nhìn sợi dây chằng chịt, quan sát nó từ các góc độ khác nhau trong một thời gian dài, cảm thấy hơi khó chịu.
“Tiểu An, chị không thể.
”
Diệp An An buông ra tay ra, cười nói: “Không sao cả, sau này em sẽ dạy cho chị nhiều hơn. Hiện tại chúng ta cùng dì Kiều Kiều quay trở về trước đi.
”
Cố Minh Châu nghe lời gật đầu: “Được.
”
Diệp Kiều không thúc giục cô bé nhưng sau khi cô phát hiện ra rằng trạm tái chế sắp đóng cửa, cô đã đặt bao tải xuống và đi giúp đỡ nhân viên sắp xếp mọi thứ trở lại.
Xét cho cùng, cô cũng là lý do đã khiến mọi người trì hoãn công việc.
Mười phút sau, cánh cửa trạm tái chế được đóng lại.
Diệp Kiều lại cầm đống sách lên, cùng hai đứa trẻ bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua nhà hàng quốc doanh, Diệp An An đã mời Diệp Kiều vùng với Lục Minh Châu ăn bất cứ thứ gì họ muốn.
Không thể từ chối cô bé, Diệp Kiều cầm lấy túi rau mà cô ấy mua.
Bánh bao thịt trong các nhà hàng quốc doanh có giá mười xu một cái, bánh bao rau giá năm xu.
Lúc đầu Diệp An An muốn mua bánh bao thịt nhưng Diệp Kiều đã ngăn cô bé lại, vì vậy nó trở thành hai bánh bao thịt và một bánh bao rau.
Cắn chiếc bánh bao nhân thịt béo ngậy, Diệp An An hài lòng nheo mắt lại. Vì vậy, khi Lâm Uyển kéo cơ thể mệt mỏi của mình và mang theo rất nhiều vải vụn về nhà, bà nhìn thấy một cặp mẹ con đang ngồi ăn bánh bao bên đường.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Kiều, cả đời Lâm Uyển sẽ không bao giờ quên!
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!