Lần cuối cùng bà ta nhìn thấy cô con gái thứ hai này chính là năm năm trước, khi con gái thứ hai của bà cười lạnh, nói rằng sẽ bán đi chính thân phận của cô trong gia đình và muốn xuống nông thôn để trở thành một thanh niên có tri thức.
Còn nói rằng cô tình nguyện chết ở dưới nông thôn cũng tuyệt đối không có khả năng quay trở về nhà.
Lúc ấy, Lâm Uyển tức giận đến mức đuổi theo cô hai con phố, tức giận mắng cô là một đứa con gái độc ác, bất hiếu, phải bị sét đánh chết, về sau khẳng định chết không được tử tế.
Nhưng bây giờ Lâm Uyển đột nhiên nhìn thấy cô một lần nữa.
Cô ấy đang ngồi trên đường ăn bánh bao hấp, nhưng bộ quần áo trên người cô thoạt nhìn rất đáng giá, đôi giày da nhỏ trên chân cô không bao giờ có thể mua được nếu không có một trăm đồng. Làn da lộ ra của cô cũng rất mỏng và mịn màng, cô ấy còn đeo một chiếc đồng hồ đeo tay nữ sáng bóng trên cổ tay.
Còn bản thân bà thì sao?
Lâm Uyển nhìn xuống mình, những mảnh vá trên bộ quần áo bụi bặm chồng chất lên nhau, tay và mặt bà cũng lấm lem vì nhặt ve chai nhựa.
Trong phút chốc, cơn giận vốn đang trào dâng trong lòng của bà ta bỗng chốc tan biến.
Bà sinh được hai gái, một trai, bà ta luôn tin rằng mình sẽ có thể sống tốt với con trai mình. Hai cô con gái đã bị bà bóc lột và chèn ép từ khi mới biết đi, đến mười bảy mười tám tuổi chỉ muốn gả đi để đổi lấy tiền hồi môn, trong lòng Lâm Uyển, mọi thứ bà đều muốn để lại cho con trai của bà Diệp Diệu Tổ.
Không phải những người phụ nữ của gia đình họ Diệp đều hy sinh tất cả cho Diệp Diệu Tổ sao?
Lâm Uyển nghĩ rằng bà ta tuyệt đối không thể lay chuyển được tâm trí của bản thân bà ta, cho đến khi bà ta bị con trai đánh và đá hết lần này đến lần khác, cho đến khi những vết bầm tím trên cơ thể của bà ta chồng chất lên nhau, rất khó có thể mà thoát khỏi...
.
“Bà.
” Diệp An An đang ngồi bên ngoài phát hiện ra bà lập tức hoảng sợ đứng dậy, nhét hết cả cái bánh bao trong tay vào miệng ăn.
“Bà ơi, để cháu dọn đồ giúp bà.
”
Diệp An An sợ bà nhìn thấy Diệp Kiều và Lục Minh Châu đang ngồi phía sau nên chạy lon ton đến lấy hộp các tông tử Lâm Uyển rồi cầm lấy nó, rồi cô bé chuẩn bị rẽ sang một con đường khác.
“Diệp Kiều.
.
.
”
Lâm Uyển không đi theo bước chân của Diệp An An mà tiến lại gần phía trước, hét lên với ánh mắt phức tạp.
Diệp Kiều đã đứng dậy, nhìn người phụ nữ trung niên với thái dương xám xịt trước mặt, cô cảm thấy có chút vi diệu.
Cô ấy cũng không phải là Diệp Kiều trong cơ thể ban đầu, cô không có nhiều hận thù với Lâm Uyển, nhưng ký ức mà nguyên chủ để lại cơ thể đã lâu, Diệp Kiều nhìn rõ hành vi của người trước mặt cô, cô sẽ không bị lay động bởi những cảm xúc mà bà ta thể hiện vào lúc này.
Diệp Kiều đã hình dung ra cảnh này nhiều lần, kể từ khi cô ấy có quyết định ở lại thành phố Bắc Hà, cô đã chuẩn bị tâm lý rằng chắc chắn sẽ gặp gia đình của Diệp Kiều lúc trước.
“Mẹ, đã lâu không gặp.
”
Khi nói đến đây, Diệp Kiều trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ, tâm trạng cực kỳ ổn định. Cô ấy bế Lục Minh Châu đang tò mò thò đầu vào và cười giới thiệu với Lâm Uyển.
“Đây là con gái con, tên là Lục Minh Châu, tên ở nhà là Châu Châu. Châu Châu, con gọi bà ngoại đi.
”
Lục Minh Châu nép vào lòng mẹ, tò mò nhìn sang, mở miệng hô to một tiếng.
“Con chào ngoại ạ.
"
“Ai, Châu Châu thật tốt.
” Lâm Uyển co quắp lau đôi tay lên quần áo của mình, “Bà ngoại cũng không chuẩn bị lễ gặp mặt, đợi chút về nhà bà ngoại sẽ đưa nó cho con nhé.
”
“Không cần, mẹ, đợi chút con phải về nhà chồng rồi.
”
Diệp Kiều cười cắt ngang lời nói của bà ta. Cũng không định quay lại nhà họ Diệp.
Ö trong trí nhớ của cô, nhà họ Diệp chỉ có chị cả của cô, Diệp Chiêu Đệ cùng Diệp Kiều là có mối quan hệ tốt, những người khác đều một lời khó nói hết.
“Kiều Kiều à, con còn hận mẹ hay sao?” Nhìn thấy Diệp Kiều muốn bế con gái rời đi, Lâm Uyển có chút sốt sắng, bà ta tiến lên vài bước muốn giữ chặt lấy quần áo của Diệp Kiều.
Diệp Kiều vội vàng lui về sau vài bước, ánh mắt đề phòng.
Lâm Uyển ngượng ngùng rút tay lại, cảm thấy cô con gái thứ hai trước mặt bà ta đã thay đổi hơi nhiều, tuy trước đó sẽ cãi nhau với bà ta nhưng trong mắt cô vẫn thấy được sự mong mỏi được mẹ chăm sóc. Bây giờ cô con gái thứ hai của bà rất thờ ơ, cách cô ấy nhìn bà không khác gì nhìn người xa lạ.
“Mẹ không cố ý đâu. Là Diệu Tổ không có công việc thì không thể tìm được bạn đời tốt. Con là chị gái, con vẫn nên phải giúp đỡ.
.
.
Đây là lần đầu tiên bà ta nói về điều này, bà ta vẫn cảm thấy có lỗi, bà ta càng nói, bà ta càng cảm thấy hợp lý hợp tình hơn.
Lâm Uyển nhìn Diệp Kiều, nói như một người mẹ tốt.
“Mẹ nhìn thấy con bây giờ cũng khá tốt.
.
.
Nhà chồng của con chắc là rất khá giả đi? Con xem có thể hay không giúp cho em trai của con được không? Hiện tại nó sống thật không dễ dàng gì.
”
Khóe miệng Diệp Kiều giật giật, quét qua khóe miệng bầm tím và khớp cổ tay sưng tấy. Thoạt nhìn, những vết thương này không thể là do bà ta bị ngã, rất có thể là do bà ta bị đánh đập.
Người duy nhất có thể đánh đập Lâm Uyển như thế này là Diệp Diệu Tổ, người mà Lâm Uyển quan tâm chăm sóc nhất, Diệp Kiều cũng không nhớ đến anh ta cho lắm.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Uyển vẫn có thể nói thay cho Diệp Diệu Tổ hay sao?
Bà ta cùng Diệp Diệu Tổ cũng là kẻ muốn cho, người muốn nhận.
Diệp Kiều cảm thấy rất không nói nên lời: “Nhà chồng tôi có tiền chứ không phải tôi có tiền.
”
Ôm con gái cảm thấy mệt mỏi, cô đổi tay bế con và tiếp tục nói.
“Thật tốt khi tôi có thể tự lo cho cuộc sống của mình và tôi không còn khả năng nào khác giúp đỡ em trai mình đâu.
”
“Làm sao con có thể nói vậy chứ?”
Lâm Uyển hoàn toàn không tin lời cô nói, bất mãn trừng mắt nhìn.
“Nếu không tìm được công việc thích hợp cho nó, vậy con có thể trực tiếp đưa tiền cho nó mà. Đồng hồ đeo tay trên tay con nếu bán đi thì có thể bán với giá hai ba trăm đồng, con chỉ cần đưa tiền cho Diệu Tổ là được. khi con già đi, Diệu Tổ cũng sẽ chăm sóc cho con.
”
Khóe miệng của Diệp Kiều giật giật, cô nhìn Lâm Uyển mà không nói lời nào.
“Bây giờ nó là bùn loãng không thể trát tường, tôi còn phải hy vọng nó có thể chăm sóc cho tôi khi tôi già hay sao? Mẹ, tự mình mẹ bị che mắt cũng đừng cho là tôi sẽ ngây ngốc như mẹ vậy.
”
Trong khi hai người đang nói chuyện, một chiếc ô tô rất hiếm thấy ở thành phố Bắc Hà chậm rãi dừng lại bên đường.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đẹp trai trong bộ quần áo bình thường được cắt may cẩn thận bước ra.
“Kiều Kiều, chúng ta về nhà thôi.
”
Người đến là Lục Thừa, để thuận tiện cho việc đi lại, anh đã lấy được một chiếc xe quân sự đã nghỉ hưu thông qua các mối quan hệ.
Chiếc xe này là xe công cộng của nhà máy điện tử Thừa Phong đi ra bên ngoài, còn bên trong đương nhiên là xe cá nhân của giám đốc nhà máy của Lục Thừa.
Mặc dù là xe quân sự đã nghỉ hưu nhưng tất cả các bộ phận đều ở tình trạng tốt và chạy rất êm. Sau vài vòng lái thử trong nhà máy, Lục Thừa tràn đầy tự tin đến tìm Diệp Kiều.
Sau khi nhìn thấy Lục Thừa, Diệp Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự sợ rằng Diệp Diệu Tổ sẽ xuất hiện ngay sau đó.
Bất kể trong ký ức của cơ thể ban đầu hay trong cốt truyện của tiểu thuyết gốc mà Diệp Kiều đọc qua, Diệp Diệu Tổ luôn là một sự tồn tại khiến người khác khó chịu, luôn động tay động chân với kẻ yếu, Diệp Kiều chưa bao giờ cứng đối cứng với gã ta, cô vẫn ôm con gái mình.
“Thừa.
”
Lục Thừa tinh ý nhận thấy sự khác thường trong biểu hiện của cô, đi vài bước đến bên cô, đầu tiên đón con gái của anh qua để bế cô bé, sau đó thấp giọng hỏi Diệp Kiều.
“Kiều Kiều, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Diệp Kiều cười với anh: “Thừa, đến làm quen với bà ấy đi. Đây là mẹ em.
”
Lục Thừa sửng sốt. Hai người lấy nhau đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ vợ.
Không phải trước đó Lục Thừa không hỏi mà câu trả lời anh nhận được luôn là sự từ chối của Diệp Kiều.
Lục Thừa không biết cô đã trải qua những gì ở nhà trước đây, nhưng vì vợ anh không muốn nói về gia đình mình nên anh cũng không biết.
Lâm Uyển nhìn Lục Thừa ăn mặc sang trọng, đôi mắt bà ta như có lửa đốt, bà ta gần như muốn nhảy lên cao ba thước!
Cô con gái thứ hai của gia đình bà ta thực sự rất lợi hại mà!
Năm năm trước, cô đã có thể kết giao với các bạn học cấp ba trong thành phố, năm năm sau còn tuyệt vời hơn nữa, thậm chí còn kết hôn với một người đàn ông giàu có!
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!