Trước đây, Lâm Uyển là nhân viên chính thức của nhà máy sắt thép, nếu không phải để Diệp Diệu Tổ được vào làm việc tại nhà máy sắt thép, bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nghỉ việc. Nhiều năm như vậy, có nằm mơ bà ta cũng muốn quay lại nhà máy nhà nước để làm việc.
Mặc dù nhà máy điện tử của Lục Thừa không thuộc sở hữu nhà nước, nhưng ở thành phố Bắc Hà nó lại rất có tiếng, đãi ngộ của công nhân làm việc ở đó rất cao, nghe nói sắp tới còn được chia nhà.
Bây giờ, nhân viên làm việc ở các nhà máy quốc doanh muốn được chia nhà không phải là điều dễ dàng.
Chỉ với điều này đã khiến rất nhiều người muốn vào làm việc tại nhà mày điện tử Thừa Phong.
Lục Thừa thở dài lắc đầu tiếc nuối: "Mẹ, nói thật cho mẹ biết, ở nhà máy, con chỉ là một giám đốc trên danh nghĩa mà thôi. Thực ra nhà máy này là của một ông chủ lớn ở Thâm Thành và chính quyền thành phố Bắc Hà, con cũng chỉ là nhân viên làm công thôi.
"
Lâm Uyển hoàn toàn không tin: "Làm sao có thể được? Mẹ nghe người bên ngoài nói, con là ông chủ của nhà máy điện tử Thừa Phòng”
Lục Thừa cười khổ: "Mẹ, mẹ cảm thấy có thể có chuyện đó sao? Muốn xây dựng một nhà máy, ít nhất phải có tài chính hơn trăm vạn. Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Ba năm trước con mới đến Thâm Thành làm việc, dù có liều mạng làm việc đi chăng nữa cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy được.
”
“Thật sao?” Lâm Uyển nhíu mày.
Không thể nào? Bà ta đã bỏ ra nhiều tâm tư như vậy nhưng bây giờ con rễ thứ hai lại đột nhiên nói bản thân chỉ là người làm công sao?
“Vâng.
” Lục Thành dùng sức gật đầu giải thích. "Mẹ, anh rể, hai người hẳn là biết, nhà máy điện tử Thừa Phong là nhà máy tư nhân chứ.
”
Lâm Uyển và Trần Đại Hải đồng thời gật đầu.
“Ông chủ của bọn con quy định, nhà máy chỉ được tuyển nhân viên dưới 30 tuổi. Đừng nói là mẹ, qua mấy năm nữa, công việc kiểm tra chất lượng của anh rể con cũng không thể sắp xếp được.
”
Lâm Uyển trợn tròn mắt: "Dưới 30 tuổi sao?! Yêu cầu này không phải là cao quá sao? Đúng là nhà tư bản mà.
”
"Không có cách nào, bây giờ người tìm việc rất nhiều, ông chủ bọn con không lo lắng đến việc không thể tuyển được người.
”
Lục Thừa chỉ nói vài câu đã lấy đi toàn bộ năng lượng của Lâm Uyển, bà ta ỉu xìu ngồi ở đó.
"Mẹ, hiện tại mẹ đừng nghĩ đến việc đi làm nữa, ở nhà chăm sóc bọn nhỏ cũng được.
”
Lục Thừa khuyên bà.
Lâm Uyển bĩu môi: "Mẹ ở nhà chăm sóc bọn nhỏ thì tiền ở đâu mà chi tiêu?”
"Mỗi tháng con và Kiều Kiều sẽ đưa cho mẹ 30 đồng tiền sinh hoạt phí.
”
Lục Thừa ném một quả bom khiến Trần Đại Hải và Lâm Uyển đều choáng váng.
” Số tiền này Lục Thừa và Diệp Kiều đã thương lượng qua.
Hai người bọn họ không thiếu tiền, mỗi tháng 30 đồng đối với bọn họ mà nói không thành vấn đề.
Bây giờ Diệp Kiều đang dùng cơ thể của nguyên thân, cho nên Diệp Kiều không nghĩ đến việc trốn tránh trách nhiệm phụng dưỡng đối với cha mẹ. Cô sẵn sàng phụng dưỡng Lâm Uyển, tuy nhiên, tiền đề là Lâm Uyển không được dùng số tiền đó cho Diệp Diệu Tổ.
Diệu Kiều không thích Diệu Diệu Tổ.
Trong nguyên tác, Diệp Diệu Tổ làm rất nhiều chuyện đáng khinh.
Hắn ta là người tráo đổi hai đứa bé với nhau, không muốn nuôi con nhưng lại muốn hưởng sự giàu sang phú quý về sau, vì vậy thừa dịp Diệp Kiều khó sinh mà chết, Lục Thừa lại chưa trở về liền tráo đổi hai đứa bé với nhau.
Châu Châu sống với Diệp Diệu Tổ tệ đến mức sống không bằng chết. Khi đối xử với An An, Diệp Diệu Tổ thỉnh thoảng sẽ đối xử dịu dàng hơn một chút. Dù sao thì con bé cũng là cốt nhục của hắn ta. Trong nguyên tác, lúc đánh Châu Châu, hắn ta luôn ra tay rất tàn nhẫn, giống như muốn giết chết con bé.
Nếu không phải mạng của Châu Châu lớn, con bé có lẽ sẽ không sống được đến lúc trưởng thành.
Sau đó, tin tức về việc con gái thật giả xuất hiện, khi đối mặt với việc Lục An An được Lục Thừa cưng chiều mà nuôi lớn, lúc này Châu Châu mới hoàn toàn bùng nổ, cô bé đã phải chịu đựng quá nhiều từ khi còn nhỏ.
Trước khi sự việc lộ ra, Diệu Diệu Tổ đã lén lúc đi tìm Lục An An và nói cho cô biết hắn ta mới chính là cha ruột của cô để tống tiền Lục An An.
Một kẻ xấu xa như vậy, Diệp Kiều không muốn để hắn ta chiếm được chỗ tốt gì.
"Mẹ, sau này mẹ không cần phải ra ngoài nhặt ve chai, cứ ở nhà an dưỡng tuổi già là được.
Lục Thừa nhìn Lâm Uyển cười.
Vành mắt của Lâm Uyển đỏ lên: "Mẹ không nghĩ đến.
.
.
"
Bà ta không ngốc, từ lâu bà ta đã nhìn ra thái đối của Diệu Kiều đối với bà ta vô cùng lạnh lùng.
Lâm Uyển nghĩ rằng, đứa con gái thứ hai này tuyệt đối sẽ không cho bà ta tiền.
.
.
Lâm Đại Hải nuốt nước bọt, tính đợi lát nữa sẽ nói chuyện với vợ mình một chút.
Hai vợ chồng bọn họ không có tiền, sống ở nhà mẹ vợ việc duy nhất có thể làm chính là gánh vác chi tiêu trong nhà. Kỳ thật, tính ra hai vợ chồng bọn họ đang chiếm lợi từ nhà mẹ vợ, em rể đã làm được đến nước này thì ít nhất vợ chồng bọn họ cũng phải bỏ ra một chút gì đó mới tốt.
"Ăn cơm thôi!
" Diệp Kiều bưng đồ ăn ra, gọi mọi người đang ngồi ở phòng khách.
"A Thành, đến đây múc canh giúp em đi.
”
Lục Thừa vội vàng đứng dậy: "Được!
"
Sau khi Lục Thừa tiến vào phòng bếp, Điệp Chiêu Đệ cầm chén đũa đi ra ngoài, trong không gian nho nhỏ chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ.
Diệp Kiều nhỏ giọng nói: “Anh đã nói chuyện với anh rể chưa?”
“Anh nói rồi. Khả năng cao anh ấy sẽ đồng ý.
”
Lục Thừa sớm đã nhìn ra sự dao động trên gương mặt của Trần Đại Hải, anh ấy đang do dự vì chưa thể vượt qua cảm giác mình đang “lợi dụng” em rể ở trong lòng mà thôi.
"Vậy thì tốt quá.
” Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ đến cảnh tượng Trần Đại Hải bị thọt chân, đang khập khiễng khiêng vật nặng đi trên đường, trong lòng cô liền cảm thấy nhói đau.
Đồ vật nặng như vậy, nếu mất thăng bằng sẽ bị ngã xuống, trên ngực có thể bị đâm thành một cái lỗ lớn, đến lúc đó chị của cô nhất định sẽ không chịu nổi.
“Yên tâm đi.
” Lục Thừa vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói. "Còn anh, anh đã đem chuyện mỗi tháng sẽ cấp cho mẹ 30 đồng tiền sinh hoạt phí nói với mẹ rồi.
”
Diệp Kiều khẽ gật đầu: "Vâng.
"
Hai người nhỏ giọng nói với nhau vài câu liền không nói nữa. Diệp Kiều dùng một miếng vải sạch lau bên ngoài bát canh sau đó bọc lại.
"Anh cứ để vậy rồi bưng ra. Cẩn thận nóng đấy.
"
"Được.
"
Cách một miếng vải không hề nóng chút nào. Vợ của anh vẫn là luôn rất quan tâm anh. Lục Thừa vui vẻ nhếch khóe miệng, thuận lợi bưng bát canh lớn đi ra ngoài.
Những việc khác Diệp Chiêu Đệ đã làm xong, Diệp Kiều cởi tạp dề, tay không đi ra ngoài ăn cơm.
Bàn ăn của Diệp gia hiếm khi đầy đủ như vậy.
Bốn món mặn và một món canh.
Canh thịt nạc, rất thơm.
Diệp An An được Diệp Chiêu Đệ bế đến chiếc ghế cao bên cạnh, đây là chiếc ghế lần trước Lục Thừa và Diệp Kiều mang đến, để bọn trẻ có chỗ ngồi ăn cơm.
Cầm thìa nhỏ trong tay, Diệp An An ngoan ngoãn ăn từng miếng.
Động tác của cô bé rất nhẹ nhàng và cẩn thận, sau khi ăn cơm xong trên quần áo của cô không bị bẩn chút nào.
"Tiểu An giỏi quá.
" Diệp Kiều ôm cô từ trên ghế xuống, cười khen cô.
Diệp An An mím môi đỏ mặt thẹn thùng: "Cám ơn bác hai. Tiểu An sẽ ngoan ngoãn.
"
“Ừ.
” Diệp Kiều xoa đầu nhỏ của cô, sau đó ngồi xuống nhìn cô. "Tiểu An, tuy rằng con vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi, nhưng bác hai muốn hỏi qua ý kiến của con.
"
Diệp An An nghi hoặc ngẩng đầu.
Diệp Kiều cười khẽ: “Con có muốn đi Bắc Kinh với bác hai không?”
Diệp An An ngây người, tim cô bé đập rất nhanh. Giây tiếp theo, nước mắt cô bé rơi thành từng giọt lớn, thân hình nhỏ bé lao vào lòng Diệp Kiều.
“Hu hu hu, bác hai, cháu đồng ý. Tiểu An đồng ý.
”
Cô thật sự có thể đi theo “Ba mẹ” đến Bắc Kinh sao? Quá tuyệt vời.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!