Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng

Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 5,046
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
Xuyên Sách
     
     

Ngoài ra, nhà ở đây đều phải làm giường đất để giữ ấm vào mùa đông, nếu không, lạnh thế này chắc không chịu nổi. Nhưng giường đất không phải ai cũng làm được, đó là một kỹ thuật cần có kinh nghiệm. Đến lúc đó, không tìm người có tay nghề mà làm cẩu thả thì chỉ khổ mình thôi.

Chính vì thế mà Đàm Quốc Trụ thấy những lời mình nói là hợp lý. Nhưng đám thanh niên trí thức kia thì lại như ong vỡ tổ, kêu gào loạn xạ khiến ông càng thêm chán ghét. Dù vậy, khi ánh mắt ông quét qua đám đông, ông bất chợt chú ý đến hai người – một thanh niên nam và một cô gái trẻ. Hai người họ đứng yên lặng ở một góc, không tham gia ồn ào. Sự ngoan ngoãn, bình tĩnh của họ khiến Đàm Quốc Trụ liếc nhìn với chút đánh giá cao hơn.

Trên đường đi, Đàm Quốc Trụ đã để ý đến Nam Mặc. Cô gái này là kiểu người có chính kiến, không gây ồn ào, cũng chẳng hay làm mình làm mẩy. Những thanh niên trí thức như vậy rất được lòng ông, bởi họ biết nghe lời, không phải cứ gặp chuyện là làm ầm ĩ lên. Còn Chu Tú Mai thì không để lại ấn tượng sâu sắc lắm, chỉ thấy cô luôn theo sát Nam Mặc, dường như rất nghe lời cô ấy. Cả hai cũng là những người duy nhất không tham gia vào vụ náo loạn lần này.

“Bọn họ cứ làm ầm ĩ như vậy, liệu có ổn không?” Chu Tú Mai thấp giọng hỏi, giọng có chút lo lắng. Chuyện về nhà tập thể của thanh niên trí thức, ngay từ đầu, lúc còn tập hợp ở công xã, Nam Mặc đã hỏi đại đội trưởng rồi. Khi đó có bao nhiêu người đứng bên cạnh đều nghe rõ, nên chẳng ai là không biết. Vậy mà giờ đây lại làm rùm beng lên như thế. “Không phải mọi người cùng nhau nghĩ cách sẽ tốt hơn sao? Sao phải ầm ĩ lên như vậy?”

Trước khi xuống nông thôn, ba mẹ Chu Tú Mai đã căn dặn cô đủ điều, rằng phải biết giữ mình, đừng làm gì quá nổi bật, cũng đừng chống đối. Họ nói rằng đại đội trưởng ở nông thôn chính là người có quyền lực lớn nhất. Dù thế nào cũng phải tôn trọng ông ta, tuyệt đối không được làm mích lòng. Cô nghĩ, chẳng lẽ ba mẹ của những người kia không dặn dò gì sao?

“Chẳng qua là họ muốn ỷ vào việc đội chắc chắn không thể bỏ mặc họ mà làm loạn thôi,

” Nam Mặc bình thản trả lời, ánh mắt nhìn về phía đám người đang cãi cọ. “Bọn họ nghĩ rằng nếu cứ gây ồn ào, có khi lại được chút lợi ích. Sau này, nếu lần này thành công, họ lại tiếp tục làm loạn. Một lần được thì sẽ có lần thứ hai. Nhưng nếu chẳng đạt được gì, đến cuối cùng họ cũng đành phải ngoan ngoãn thôi.

Cô đè giọng thấp xuống, nói tiếp: “Tôi còn nghĩ đội trưởng cố tình muốn ra oai phủ đầu bọn họ đấy. Cậu nghĩ mà xem, chúng ta có tất cả 15 thanh niên trí thức mới đến đây. Không tính những người đã lập gia đình, riêng ở khu nhà tập thể thanh niên cũng có 11 người. Nếu ngay từ đầu không tỏ rõ thái độ cứng rắn, sau này ông ấy làm sao quản nổi cả đám?”

“Giống như dạy con vậy, đứa nào không nghe lời, hơn phân nửa là do quá thả lỏng. Phải nghiêm khắc một chút, đánh một trận thì nó mới biết sợ,

” Nam Mặc thản nhiên nói.

Chu Tú Mai ngẫm nghĩ lời Nam Mặc nói thấy cũng có lý. Nếu cô là đại đội trưởng, gặp phải cả chục người mới đến, trong đó còn có vài người nhìn qua đã thấy khó đối phó, chắc chắn cô cũng sẽ phải làm gì đó để họ biết sợ. Có như vậy thì sau này mới dễ bề quản lý.

Nghĩ đến đây, Chu Tú Mai càng thêm im lặng, ngoan ngoãn đứng sát bên Nam Mặc. Cô quyết định giữ yên lặng, tránh để mình cũng trở thành cái gai trong mắt đại đội trưởng, người mà cô đoán chắc đang để ý “những người cần thu phục”.

Cuối cùng, đúng như Đàm Quốc Trụ dự đoán, đám người làm loạn lúc đầu la hét ầm ĩ, nhưng càng về sau giọng càng yếu dần. Đến khi ông vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không nhượng bộ, thì tiếng cãi cọ cũng dần lắng xuống. Cuối cùng, cả quảng trường lại trở về với sự yên tĩnh ban đầu.