“Không làm loạn nữa à? Không náo loạn nữa sao?” Đàm Quốc Trụ nhếch mép, giọng đầy mỉa mai: “Sao không làm tiếp đi? Nếu thấy chưa đủ, các người cứ tiếp tục làm loạn, cứ làm đến khi nào chán thì thôi! Chịu không nổi điều kiện ở Thanh Sơn đại đội, thấy đãi ngộ không tốt thì về thành mà sống đi! Đừng có làm như thể rời khỏi đội của chúng tôi là các người chết đói không bằng!
”
Những lời này của Đàm Quốc Trụ khiến một số người trong đám thanh niên trí thức đang nóng đầu cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Họ tự hỏi bản thân sao lại dám đối đầu với đại đội trưởng thế này. Họ là người cắm đội, nếu không có thư giới thiệu thì ngay cả việc quay về thành phố cũng là chuyện không thể, huống chi nếu bị điều về thật, rất có thể sẽ bị hạ phóng đến nông trường – nơi điều kiện còn khắc nghiệt hơn.
Vệ Tuyết Kiều cũng bắt đầu lo lắng. Cô nghĩ đến việc nếu bị điều về, hồ sơ cá nhân của cô chắc chắn sẽ bị ghi lại một vết nhơ. Nếu số phận cô giống như ba cô, bị hạ phóng, thì đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.
“Đại đội trưởng, chúng tôi không cố ý!
” Vệ Tuyết Kiều nói với vẻ dỗi hờn, giọng đã dịu lại. “Chẳng qua là mới đến đội, thật sự không ngờ rằng nhà tập thể lại trong tình trạng như vậy. Anh cứ nói rõ ràng với chúng tôi, chúng tôi sẽ nghe.
”
“Không cần nói nữa!
” Đàm Quốc Trụ phất tay, ngắt lời Vệ Tuyết Kiều. “Lúc tôi nói rõ ràng ngay từ đầu, các cô các cậu có thèm nghe đâu? Lúc đó còn nghĩ tôi đang dọa dẫm gì các người cơ đấy! Và cô, Vệ Tuyết Kiều, cả ngày hôm nay tôi đã để ý cô rồi, không thiếu lần nào là không gây chuyện. Trên đường thì đòi xe, đến nơi thì chê nhà tập thể không tốt, làm gì cũng có cô đứng đầu! Cô tưởng mình là cái gì, con bọ chó à? Nhảy nhót lung tung, chuyện nào cũng phải dính vào!
”
Đến lúc này mới chịu xin lỗi thì muộn rồi!
Vệ Tuyết Kiều cảm thấy mình với Thanh Sơn đại đội đúng là không hợp. Từ lúc cô đặt chân đến đây, chẳng có việc gì suôn sẻ. Giờ lại bị đại đội trưởng mắng té tát trước mặt mọi người, thậm chí còn ví như con bọ chó. Cô tức đến mức đứng sững một chỗ, không nói được lời nào. Bị nói như vậy, cô còn biết phản bác gì nữa đây?
“Nếu không còn ai muốn làm ầm ĩ nữa, thì chuyện này cứ quyết định vậy đi.
” Đàm Quốc Trụ quét ánh mắt lạnh lùng qua cả nhóm. “Tôi làm đại đội trưởng cũng chẳng có nhiều bản lĩnh gì. Nhưng các người đã đến đây làm thanh niên trí thức, là trách nhiệm của tôi phải lo cho các người. Đồng thời, tôi cũng có yêu cầu: các người phải sống cho đàng hoàng, biết an phận. Những gì tôi sắp xếp cho các người, phải hoàn thành cho tử tế!
”
Lần nào có thanh niên trí thức mới đến, Đàm Quốc Trụ cũng phải nói một câu như vậy. Còn chuyện họ có nghe hay không, sau này tự họ gánh lấy. Hiện tại, dù có dư sức gây chuyện, chỉ vài ngày làm việc dưới cái nắng như đổ lửa ở đây cũng đủ khiến họ mệt đến mức chẳng buồn kêu ca nữa.
“Tôi sẽ dẫn các người đi xem nhà tập thể cho thanh niên trí thức. Ai muốn ở đó thì cứ ở. Còn ai không muốn, tôi sẽ dẫn đến nhà của các hộ dân trong đội để xem xét. Tối nay, bữa cơm đầu tiên của các người sẽ được chuẩn bị ở đây. Ăn xong, mỗi người sẽ nhận phần đồ ăn của mình mang về. Sau này, các người muốn ăn chung với những thanh niên trí thức cũ trong nhà tập thể hay tự nấu ở nhà người dân thì tùy. Tôi không ép buộc, các người tự quyết định.
”
Đàm Quốc Trụ nói xong liền nắm lấy chiếc xe bò chở hành lý, dẫn cả đoàn người đi về phía nhà tập thể của thanh niên trí thức. Quãng đường từ sân phơi đến nhà tập thể không xa lắm, đi bộ tầm bảy tám phút. Trước mặt họ là dãy bốn gian nhà liền kề, được bao quanh bởi hàng rào tre. Bên trái sân là một khoảng đất nhỏ trống trải, bên phải dựng một căn lều tranh tứ bề gió lùa, bên trong chất đầy củi khô. Cả khu nhìn qua giống như một sân vườn nhỏ của gia đình nông dân bình thường.