Nói tới đây, Dương Thừa Liệt không nhịn được day nhẹ huyệt thái dương, trên mặt càng thêm sầu khổ.
- Nhưng nếu như vậy, lại khiến ta khổ rồi.
- Ta tuyệt đối không bỏ tam ban nha dịch đâu, nếu không sau này ở Xương bình, sẽ càng khó sống yên. Cho nên, mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ đấu đến cùng với Lư Vĩnh Thành. Tuy nhiên...
.
.
Dương Thừa Liệt thở dài, nhìn Dương Thủ Văn, lại nhìn Dương Thụy.
- Ta nhất định phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, cho nên ta muốn con đi Huỳnh Dương.
- Hả?
Dương Thụy thất thanh, kinh ngạc nhìn Dương Thừa Liệt:
- Cha cho đại huynh đi Huỳnh Dương làm chi?
Dương Thừa Liệt không để ý Dương Thụy, mà nhìn Dương Thủ Văn nói:
- Ta muốn con đi Huỳnh Dương tìm cậu con, xin cậu con nghĩ cách thu nhận và giúp đỡ.
- Cậu của đại huynh?
Dương Thụy vẻ mặt mờ mịt, quay đầu nhìn Dương Thủ Văn.
Thân thế của Dương Thủ Văn, ngoại trừ phụ tử Dương Thừa Liệt và Dương Thủ Văn ra, cũng chỉ có Dương Đại Phương đã mất biết.
Dương Thụy chưa bao giờ biết, đại huynh nhà mình còn có cậu.
Nghe ra ý tứ trong lời nói của cha, cậu của đại huynh hình như rất có quyền thế.
Dương Thủ Văn mày nhăn lại, ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn Dương Thừa Liệt.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên nói:
- Cha, con không đi.
- Vì sao?
- Tình hình bây giờ của cha không tốt, con càng không thể rời khỏi.
.
. Cha đừng nói, hãy nghe con nói hết. Tâm ý của cha, con biết, con vô cùng cảm kích. Nhưng vấn đề là, nếu con rời khỏi, bên cạnh người còn có người đáng tin cậy sao?
- Ta.
.
.
.
- Cha đừng nói với con là Nhị Lang.
Dương Thủ Văn không đợi Dương Thừa Liệt mở miệng, lập tức liền ngắt lời ông.
- Sự thông minh của Nhị Lang, con không thể phủ nhận.
- Nhưng vấn đề là, Nhị Lang tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện căn bản không thể giúp cha. Hơn nữa nó ở ngoài sáng, tất cả mọi người sẽ theo dõi nó, cho nên căn bản không thể làm việc. Con mặc dù bất tài, lại có vài phần cậy mạnh, càng sẽ không có người quan sát con.
- Cha ở ngoài sáng, con ở trong tối.
.
. xử lý vài chuyện bẩn thỉu, sẽ không có ai để ý đến.
- Con ở lại, để Nhị Lang đi Huỳnh Dương. Nếu cậu đồng ý nhận chúng ta, Nhị Lang đi cũng như vậy thôi; Nếu cậu không muốn nhận, cho dù con đi cũng vô dụng. Cha, cha đã từng nói chúng ta là người một nhà. Cho dù cậu nhận con, con một mình ở Huỳnh Dương cũng sẽ không vui vẻ. Cho nên, con bất hiếu, chuyện này không thể nghe theo lời cha.
Dương Thụy ở bên cạnh trợn mắt há mồm, y không ngờ tới, đại huynh nói chuyện sẽ thẳng thắn như vậy.
Nhìn Dương Thủ Văn, lại nhìn Dương Thừa Liệt.
Dương Thụy rốt cục ý thức được, đại huynh nhà mình không giống như y tưởng tượng. Đại huynh tuyệt đối có chuyện giấu y.
- Con đứa nhỏ này, lúc nào rồi mà còn cố chấp như vậy?
Dương Thừa Liệt giận tím mặt, nhưng Dương Thủ Văn lại không nhượng bộ chút nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Thừa Liệt:
- Nếu con còn đần độn, cha đưa con đi con sẽ không oán hận câu nào.
- Nhưng bây giờ, con tỉnh táo, cha lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Nếu con rời khỏi Xương Bình lúc này, đó mới là bất hiếu.
- Con.
.
.
Dương Thừa Liệt á khẩu không trả lời được, không biết nên nói thế nào nữa.
Một lúc lâu sau, ông chỉ Dương Thụy nói:
- Nhị Lang tuổi còn nhỏ, Huỳnh Dương cách đây ngàn dặm xa xôi.
- Để Tống An đưa nó đi, thật sự không được nữa thì đưa theo cả Mạt Lỵ.
- Tống An kia tuy rằng không có võ công, hơn nữa lại thích gây chuyện thị phi, nhưng y lại rất trung thành và tận tâm với Nhị Lang. Có y đi với Nhị Lang, Nhị Lang cũng không phải chịu thiệt thòi. Hơn nữa Mạt Lỵ võ công cao cường, trên đường đi nhất định sẽ không gặp nguy hiểm nào.
- Cái này.
.
.
Dương Thừa Liệt có chút do dự, nhìn về hướng Dương Thụy.
- Đại huynh, huynh đang nói gì vậy?
Dương Thụy lúc này đã hoàn toàn hồ đồ rồi, nhìn Dương Thủ Văn, lắp bắp hỏi.
Dương Thủ Văn trừng mắt nhìn y, trầm giọng nói:
- Cho đệ đi tìm viện binh.
.
. Nếu đệ có thể tìm được viện binh đến đây, thì cha ở Xương Bình liền vững như núi Thái Sơn. Nếu đệ không tìm được viện binh thì thành thật ở lại Huỳnh Dương, nghỉ ngơi rồi hẵng về.
- Đệ không đi.
Dương Thụy nếu còn nghe không hiểu nữa, vậy thực sự phụ hai chữ “thông minh”.
Tuy nhiên, Dương Thủ Văn lại lạnh lùng nói;
- Đệ không đi, ta lập tức giết chết đệ.
- Đại huynh.
.
.
- Ta cũng không phải đùa với đệ, nếu đệ không tin thì thử xem.
- Dù sao ai cũng phải chết, đệ đến lúc đó chết trong tay người khác, không bằng chết trong tay ta. Bây giờ, đệ có đi không?
Ngoài dự liệu chính là, lúc Dương Thủ Văn nói câu này, Dương Thừa Liệt không hề ngăn cản.
Ngược lại, trên mặt ông lại lộ ra nét tươi cười.
Hai đứa con trai, đều là con trai ngoan.
.
. Cho dù là Dương Thủ Văn hay là Dương Thụy cũng thế, chưa từng nghĩ đến việc vứt bỏ gia đình.
- Nhị Lang, việc này nghe lời đại huynh con đi.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Thừa Liệt thay đổi.
Dương Thủ Văn nói không sai, nó ở lại Xương Bình nhiều hay ít có thể giúp đỡ cho mình.
Nhị Lang so ra vẫn còn hơi non một chút.
.
. Hơn nữa, đúng như lời Dương Thủ Văn, nếu như họ Trịnh ở Huỳnh Dương muốn giúp, Dương Thủ Văn có đến hay không đều sẽ giúp đỡ, nhưng nếu bọn họ không muốn giúp đỡ thì Dương Thủ Văn có đi cũng vô dụng.
Đúng vậy, Trịnh gia Huỳnh Dương chính là một trong ngũ họ thất tông, so ra không hề thấp hơn Lư gia Phạm Dương.
Nhưng vấn đề là, Trịnh gia sẽ đồng ý vì mình đắc tội với Lư gia sao?
Về điểm này, Dương Thừa Liệt không dám cam đoan.
Nếu đến cuối cùng ông thật sự bại trong tay Lư Vĩnh Thành, dựa vào võ công của ông và Dương Thủ Văn, rời khỏi Xương Bình là chuyện nhỏ không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Thừa Liệt đã quyết định.
***
Đúng như dự đoán của Dương Thủ Văn, sau khi Dương Thừa Liệt bắt người đoàn đầu thất phường, Cái Lão Quân lập tức hành động.
Tranh đấu trong thế giới ngầm, so với tranh đấu trên quan trường còn tanh máu hơn.
Trong quan trường, mọi người ít nhất còn muốn giữ lại danh tiếng, còn có một cái cớ. Nhưng trong thế giới ngầm, nắm đấm ai to thì người đó nắm quyền, trắng trợn dựa vào thực lực làm vua. Cái Lão Quân ở Xương Bình nhiều năm, tuy rằng ngoài mặt nhìn rất hòa thuận, nhưng có thể nắm giữ Xương Bình nhiều năm như vậy, sao có thể là người lương thiện? Y chiếm cứ Mãng Sơn phường, bộ dáng như không tranh quyền thế, thậm chí cả ngày đứng ở khách điếm Lão Quân, khiến cho người ta cảm thấy y chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng nếu không có chỗ đặc biệt, Cái Lão Quân sao lại có nhiều gia nghiệp như vậy?
Khách điếm Lão Quân bên ngoài là một nhà trọ, nhưng trên thực tế là một nơi ngọa hổ tàng long.
Những kẻ liều mạng không thể tiếp tục lăn lộn ngoài đời nữa chỉ cần tới khách điếm Lão Quân sẽ không phải lo lắng chỗ dung thân. Khách điếm Lão Quân mặc dù không cho bọn họ vàng bạc châu báu gì, nhưng có thể cho bọn họ bình an. Cho dù kẻ thù tìm tới cửa, Cái Lão Quân cũng đều sẽ thay bọn họ ra mặt. Những kẻ liều mạng đến rồi đi, đi rồi lại đến.
.
. Nhiều năm qua đi, có người chết rồi, có người thay đổi vận mệnh. Mặc kệ thế nào, phần nhân tình đó cũng giúp khách điếm Lão Quân góp nhặt từng chút từng chút sức mạnh.
Trước đây, đám người đứng đầu phường còn, Cái Lão Quân không tiện hành động.
Nhưng bây giờ, đám người đứng đầu đã trở thành người trong tù, Cái Lão Quân lập tức lộ ra răng nanh.
Vẻn vẹn trong vòng thời gian một ngày, bát phường Xương Bình yên lặng mất hơn mười mạng người. Đám lưu manh vốn là thủ hạ của người đứng đầu thất phường càng khiến cho người khác bàng hoàng. Nhưng mà không có đất dùng. Bảy người đứng đầu bị nhốt trong đại lao, một số người đứng đầu đoàn hung ác cũng mất tích một cách ly kì. Không ai biết bọn họ đi đâu, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, mấy tiểu đoàn đầu này, hiện giờ sợ đều đã trở thành người chết, không hiểu được chết ở chỗ nào, bị lang hổ ăn.
Dương Thủ Văn không quan tâm chuyện này nữa, bởi vì hắn biết rõ, Cái Lão Quân và Dương Thừa Liệt đã kết thành đồng minh.
Cái Lão Quân có thể chiếm cứ Xương Bình nhiều năm, không phải là người không hiểu được nặng nhẹ.
Đến bây giờ, trong nha môn không hề nhận được một bản án báo tử nào, như vậy đã nói lên, Cái Lão Quân xử lý rất khôn khéo.
Không có án mạng, nha môn tất nhiên sẽ không quản lý.
Tin tưởng rằng bảy đại đoàn đầu kia lúc từ trong lao ra, sẽ phát hiện địa bàn ngày xưa đã bị Cái Lão Quân tiếp quản.
- Nhị Lang, vẫn chưa hiểu sao?
Đêm đó, Dương Thủ Văn lôi kéo Dương Thụy, ngồi ở cửa hiên.
Trên mặt Dương Thụy giống như đang viết mấy chữ “ta rất không vui”, ngồi bên cạnh hắn, bĩu môi không nói gì.
Y còn đang tức giận, cha và đại huynh cứ như vậy đuổi y đến Huỳnh Dương.
Mặc dù biết cha và đại huynh là có ý tốt, nhưng nhìn từ góc độ của Dương Thụy, y làm như vậy không khác nào vừa lâm trận đã bỏ chạy.
Chuyện này, cũng khiến cho y cảm thấy vô cùng bất mãn.