Từ lúc tỉnh táo đến nay được khoảng gần một tháng rồi.
Dương Thủ Văn phát hiện mình càng ngày càng giống một bảo mẫu. Phải giúp cha ổn định thế cục, phải trấn an trái tim dễ vỡ của mẹ kế, phải dỗ dành khuyên nhủ muội muội của mình, còn phải thường xuyên chỉ dẫn cho đệ đệ Dương Thụy này.
Thấy Dương Thụy không vui, Dương Thủ Văn sao có thể không rõ vấn đề được.
- Cha cũng vậy, ta cũng thế, chưa bao giờ coi thường đệ.
- Vậy vì sao lúc này, để cho đệ đi Huỳnh Dương? Đại huynh, đệ cũng là người Dương gia, đệ muốn giải quyết khó khăn giúp cha.
Dương Thụy không đợi Dương Thủ Văn nói xong, liền giành nói trước.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Vậy đệ có thể giúp cha làm cái gì?
- Đệ...
.
- Luận võ công, đệ không bằng ta, luận kiến thức, đệ cũng không bằng ta, càng không cần nói đến tuổi tác, đệ so ra nhỏ hơn ta nhiều lắm. Đệ bây giờ văn võ đều không có gì, có thể giúp cha điều gì? Chẳng nhẽ cả ngày làm chân chạy chính là giải quyết khó khăn?
Lời kia vừa thốt ra, Dương Thụy lập tức ngậm miệng.
Trên mặt lộ ra vẻ chán nản, y cúi đầu, yên lặng không nói.
- Nhị Lang đệ rất thông minh.
Dương Thủ Văn giơ tay xoa đầu Dương Thụy:
- Nhưng bây giờ không phải lúc đệ phát huy tài hoa. Xương Bình quá nhỏ, căn bản không có không gian cho đệ phát huy tài hoa. Ta muốn đệ đi Huỳnh Dương, một mặt là hi vọng đệ đến xin sự trợ giúp của Trịnh gia Huỳnh Dương giúp cha, ngoài ra cũng là suy nghĩ vì tương lai của đệ.
- Quân không thấy, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.
- Đệ chưa đọc vạn cuốn sách, vì sao không đi ngàn dặm đường để lĩnh hội phong cảnh các nơi? Đợi qua vài năm, đệ lớn rồi, cho dù đệ không muốn giúp cha giải quyết khó khăn, ta cũng sẽ không cho đệ tiếp tục tiêu dao khoái hoạt nữa.
- Nhưng Trịnh gia Huỳnh Dương kia.
.
.
.
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Đối với tình hình của Trịnh gia Huỳnh Dương, nói thật ta cũng không hiểu biết lắm.
- Đệ cũng biết, ta chưa từng gặp cậu của ta, cũng không biết cậu có quyền nói chuyện trong Trịnh gia hay không. Lần này cho đệ đi, càng nhiều là vì giúp đệ mở mang kiến thức. Về phần Xương Bình, cũng không khó khăn giống như đệ suy nghĩ đâu.
- Cha tốt xấu gì cũng làm Huyện Úy mười mấy năm, Lư Vĩnh Thành cho dù có chút thủ đoạn, cũng sẽ không làm quá tuyệt tình. Chỉ cần y có chừng mực, cha còn có đường sống. Dầu gì, chúng ta rời khỏi Xương Bình, vẫn có thể sống rất tự do tự tại.
Dương Thủ Văn nói xong, nhìn chằm chằm Dương Thụy.
Nụ cười trên mặt dần biến mất, hắn nắm bờ vai Dương Thụy, trầm giọng nói:
- Nhị Lang, cha và ta coi trọng tương lai của đệ, chứ không phải là hiện tại.
- Lời, ta cũng nói nhiều như vậy rồi, đệ suy nghĩ kĩ đi.
- Nếu đệ vẫn cố chấp muốn ở lại, ta sẽ đi khuyên cha.
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Một bước, hai bước, ba bước.
.
. Dương Thủ Văn trong lòng tính toán thời gian.
- Đại huynh.
Dương Thụy ở sau đột nhiên quát to.
Dương Thủ Văn lập tức nhẹ nhàng thở ra, khẽ nhủ một tiếng: Thu phục!
Tiểu tử này, nhất định phải dụ dỗ. Đứa nhỏ tầm tuổi này như Dương Thụy, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo. Nếu như ngươi càng chèn ép nó, tất nhiên nó sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch. Không bằng nâng nó lên, cho nó một mục tiêu xa hơn.
Dương Thủ Văn cảm thấy, hắn sắp biến thành một chuyên gia tâm lý rồi.
- Đệ nghe lời cha và đại huynh, lần này đi Huỳnh Dương nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của đại huynh.
- Lượng sức mà đi, phải biết rõ những hành vi không thể làm, đặc biệt những hành vi không khôn ngoan. Đệ lần này đi Huỳnh Dương, quan trọng là làm quan hệ giữa Dương gia và Trịnh gia tiến gần hơn. Cho dù cậu của ta không muốn giúp đỡ, đệ cũng không cần cưỡng cầu.
- Nhị Lang hiểu.
Dương Thụy mặt đỏ bừng, vẻ mặt kiên định.
Xa xa, Dương Thanh Nô nghi hoặc nhìn Dương Thụy hoa chân múa tay vui sướng, không kìm nổi ngẩng đầu hỏi:
- A nương, nhị huynh sao vậy?
Tống thị trên mặt hiện ra một nụ cười cổ quái:
- Không cần để ý đến nó, đại huynh ngươi đang dụ dỗ khỉ đấy.
Quyết định Dương Thừa Liệt đưa ra, Tống thị tất nhiên biết.
Bà cũng không nghĩ đến Dương Thủ Văn lại là người Trịnh gia Huỳnh Dương. Trịnh gia Huỳnh Dương, đây chính là một sự tồn tại không thuộc về Lư gia Phạm Dương. Loại hậu duệ quý tộc thế phiệt ngũ họ thất tông này, đối với dân chúng bình thường mà nói, tuyệt đối là sự tồn tại cao không thể với tới.
Tống thị đương nhiên đồng ý Dương Thụy có thể làm thành quan hệ với Trịnh gia, đây đối với Dương Thụy mà nói, tuyệt đối là một điều vô cùng tốt.
Đồng thời, bà cũng càng thêm biết ơn Dương Thủ Văn.
Bởi vì bà biết, là Dương Thủ Văn cho Dương Thụy cơ hội như vậy. Nếu như không có sự hiện hữu của Dương Thủ Văn, Dương Thụy muốn tạo quan hệ với Trịnh gia, trời mới biết phải đợi đến khi nào. Quan trọng hơn là, Tống thị phát hiện, bà đối với người luôn đồng sàng cộng chẩm của mình cũng không hiểu như trong tưởng tượng. Dương Thủ Văn là người Trịnh gia, như vậy Dương Thừa Liệt là ai?
Nghĩ đến đây, Tống thị cũng có chút lo lắng.
Bà là con gái của thương nhân, làm sao có thể xứng đôi với hậu duệ quý tộc nhà cao cửa rộng?
Tống thị nhìn theo hướng Dương Thủ Văn rời khỏi, đột nhiên nói:
- Nô Nô, phải nhớ kĩ, về sau phải càng kính trọng đại huynh con hơn. Từ bây giờ, trong nhà này ngoại trừ cha con, chính là đại huynh con. Nhớ kỹ, không được chậm trễ.
Dương Thanh Nô nghe xong, vẻ mặt mờ mịt.
Tuy nhiên nó vẫn thuận theo gật đầu, hạ giọng nói:
- A nương yên tâm, Nô Nô về sau nhất định nghe theo lời đại huynh nói.
***
Dương Thụy quyết định đi Huỳnh Dương, nhưng cũng không thể lập tức xuất phát.
Dù sao, lâu lắm rồi không có liên lạc với Trịnh gia Huỳnh Dương, cũng cần chuẩn bị một chút. Loại hậu duệ quý tộc nhà cao cửa rộng lịch sử mấy trăm năm như Trịnh gia Huỳnh Dương, đều có quy củ. Nếu không hiểu quy củ liền mạo muội đến nhà, dễ dàng bị đối phương nhạo báng.
Dương Thủ Văn liên tục dặn dò, lần này đệ đi Huỳnh Dương, chính là đại diện cho mặt mũi của Dương gia.
Điều này cũng khiến cho Dương Thụy có chút căng thẳng, thậm chí cảm thấy lo lắng bất an.
Hậu duệ quý tộc là như thế nào?
Y không biết.
.
. Từ nhỏ đã lớn lên ở Xương Bình, nơi xa nhất Dương Thụy từng đi, chỉ sợ hình như là Kế huyện. Tuy nhiên nghe mẫu thân nói, điền gia lợi hại nhất Kế huyện trước mặt Trịnh gia cũng không là cái gì. Đây càng khiến cho Dương Thụy cảm thấy áp lực gia tăng gấp bội.
Cũng may, Dương Thừa Liệt năm đó coi như cũng là con cháu hậu duệ quý tộc, đối với quy củ của hậu duệ quý tộc hiểu rất rõ.
Lúc nhàn hạ, ông dạy bảo Dương Thụy một chút quy củ của Trịnh gia.
Không chỉ có Dương Thụy phải học, mà ngay cả Tống An hộ tống Dương Thụy đi cũng phải học.
Bất tri bất giác, hai ngày trôi qua.
Hôm nay, Dương Thủ Văn đang ngồi trong nhà kể chuyện cho Ấu Nương và Thanh Nô, Dương Thụy vội vội vàng vàng chạy từ bên ngoài vào.
- Đại huynh, có chuyện xảy ra rồi.
- Sao vậy?
Dương Thủ Văn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt có chút chật vật của Dương Thụy, ho khan một tiếng nói:
- Khuôn mặt, khuôn mặt, Nhị Lang, cha đã nói với đệ bao nhiêu lần, nhất định phải chú ý khuôn mặt. Mấy hôm nữa đến Huỳnh Dương, như vậy sẽ khiến người ta nhạo báng.
- Cha không phải nói, phải có phong phạm dù có Thái Sơn đè nặng thì mặt vẫn không đổi sắc sao.
Hai ngày nay, lúc Dương Thừa Liệt dạy bảo Dương Thụy quy củ, Dương Thủ Văn đôi khi cũng ở bên cạnh nghe.
Theo hắn, cái gọi là phong phạm danh sĩ là một chuyện rất thống khổ. Nhìn Dương Thụy phải làm đi làm lại một bộ dáng ngay cả lúc đi đứng ngồi nằm, hắn liền âm thầm cảm thấy may mắn, không đồng ý yêu cầu của cha. Nếu không bây giờ khó chịu chỉ sợ sẽ là Dương Thủ Văn hắn rồi.