Dương Thụy không biết nên khóc hay nên cười:
- Đại huynh, huynh vẫn còn tâm tư trêu đùa?
- Sao vậy?
- Lư Vĩnh Thành đã trở về.
- Hả?
Dương Thủ Văn đứng lên, ra hiệu cho Ấu Nương và Thanh Nô đi chỗ khác chơi.
- Về thì về, sao phải hoảng hốt như vậy?
Dương Thủ Văn đi tới bên cạnh Dương Thụy, nhẹ giọng cười nói:
- Hơn nữa Lư Vĩnh Thành là chủ bộ Xương Bình, y quay về có gì ngạc nhiên đâu?
- Không phải, Lư Vĩnh Thành kia...
.
.
Dương Thụy lắc đầu liên tục, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo, thấp giọng nói:
- Lần này Lư Vĩnh Thành trở về, còn dẫn theo không ít người. Đệ vừa rồi nghe người ta nói, hình như có Trưởng sử phủ đô đốc cũng tới, bây giờ bọn họ đã tới huyện nha rồi.
Trưởng sử phủ đô đốc?
Dương Thủ Văn ngẩn ra, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Phủ đô đốc U Châu này vốn là U Châu tổng quản phủ do Tùy Văn Đế lập ra, lập ra chuyên môn để chống Đột Quyết.
Sau khi Tùy Dương đế đánh bại Đột Quyết, áp lực ở phương bắc giảm xuống, từng một lần hủy bỏ tổng quản phủ.
Nhưng từ cuối Tùy đầu Đường, thừa dịp Trung Nguyên hỗn chiến, Đông Sơn tái khởi, một lần nữa trở thành sự uy hiếp của triều Đường. Cho nên, Đường Cao Tổ Lý Uyên lúc mới bắt đầu xây dựng triều Đường, liền kế thừa thời Tùy xây dựng tổng quản phủ U Châu. Người đứng đầu là Đại tổng quản cũng là La Nghệ, người mà người đời sau nghe nhiều đến thuộc, Hạt U, Dịch, Bình, Đàn, Yến, Bắc Yến, Doanh, đất của Liêu Bát châu.
Bắc đến Trường Thành, đông tới Doanh Châu, bao gồm đất quan ngoại, tạo thành một dải Trường Thành phòng ngự.
Năm Võ Đức thứ bảy, tổng quản phủ đổi tên thành phủ đô đốc.
Thái tử Lý Kiến Thành lúc đó trấn thủ U Châu, trở thành Đại đô đốc đầu tiên.
Sau đó, Thái Tông Lý Thế Dân khai sáng chế độ Trinh Quán, mang đến cho phương bắc gần bốn mươi năm hòa bình. Sau đó từ năm cuối Cao Tông Lý Trị, lại bắt đầu hưng thịnh, mấy lần cướp biên. Năm Vạn Tuế Thông Thiên Nguyên, chính là công nguyên năm 696, người Khiết Đan công hãm Doanh Châu, tiến gần U Châu. Võ Tắc Thiên vì tăng mạnh phòng ngự, càng giao cho phủ đô đốc nhiều quyền lực hơn.
Đương nhiệm đại đô đốc U Châu là Trương Nhân Nguyện, cũng là một danh tướng do một tay Võ Tắc Thiên đề bạt lên.
Người này sau khi đề xướng võ cử, là Võ trạng nguyên thứ hai. Chẳng những võ dũng hơn người, đồng thời cũng tinh thông binh pháp.
Trưởng sử phủ đô đốc đến, tuyệt đối là do Trương Nhân Nguyện sai đến.
Nhưng Trương Nhân Nguyện vì sao lại sai người đến? Trong lòng Dương Thủ Văn lập tức có dự cảm không hay.
.
.
***
- Lão Hổ, trong huyện thành hai hôm nay cũng coi như yên bình, tuy nhiên dân chúng chạy nạn ra ngoài thành càng ngày càng nhiều.
- Hoàng Thất đi Kế huyện đến nay vẫn chưa về; Trần Nhất không ngờ lại.
.
. Ta nghĩ ngươi mấy hôm nay chú ý một chút đám dân chúng chạy nạn, chuyện trong thành tạm thời do ta chịu trách nhiệm. Đợi Hoàng Thất trở về, ngươi lại quay về tuần tra trong thành, thế nào?
Trong phòng trực, Dương Thừa Liệt vẻ mặt bất đắc dĩ, thảo luận với Quản Hổ.
Ông đã biết, Quản Hổ hình như có lai lịch không thường.
Điều này khiến cho Dương Thừa Liệt không khỏi cẩn thận thêm vài phần, đồng thời lại không muốn trở mặt với y, vì thế đã nghĩ ra kế sách điệu hổ ly sơn.
Khoái thủ bộ ban, là hệ chính của Dương Thừa Liệt.
Trước đây vẫn giao cho Quản Hổ dẫn dắt, ông cũng không nhúng tay vào.
Nhưng hiện tại, Quản Hổ đã không đáng để ông tín nhiệm, Dương Thừa Liệt có ý nhúng tay vào bộ ban.
Nhưng ông lại không thể làm quá rõ ràng, nếu không sẽ khiến cho Quản Hổ hoài nghi, đến lúc đó ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
Dù sao lai lịch người đứng sau Quản Hổ bất minh, khiến ông cũng không dám tùy tiện xuống tay.
Vừa hay ngoài thành người không đủ, Dương Thừa Liệt nghĩ ra cách này, tạm thời để cho Quản Hổ dẫn bộ ban ra ngoài. Chỉ cần Quản Hổ không ở bộ ban, Dương Thừa Liệt liền có đầy đủ lý do tiếp nhận bộ ban. Đến lúc đó cho dù Quản Hổ quay về ông cũng đã khống chế cục diện.
Quản Hổ hơi sửng sốt, hạ giọng nói:
- Nhưng vụ án Trần Nhất.
.
.
.
- Vụ án Trần Nhất không cần lo lắng, ta sẽ đích thân xử lý.
- Thật ra vụ án này hẳn không phức tạp, ta nghe nói Trần Nhất người này bình thường ngang ngược càn rỡ, càng không biết giữ miệng, nói không chừng đã đắc tội với ai. Chỉ cần tìm đúng hướng, tự nhiên có thể tìm được hung thủ.
- Nhưng.
.
.
- Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Dương Thừa Liệt không để cho Quản Hổ cự tuyệt, cười nói:
- Thật ra ta bây giờ lo lắng cho tình hình ngoài thành hơn. Mộ Dung Huyền Trắc mưu phản, Tĩnh Nan quân đóng quân ngoài Cư Dung Quan, như hổ rình mồi. Nếu chẳng may trong đám dân tị nạn kia có mật thám của phản tặc, đến lúc đó rất có thể sẽ khiến cho Xương Bình rước lấy tai họa ngập đầu. Ngươi trước tiên chú ý thế cục bên kia, đợi thế cục yên ổn rồi, lại quay về điều tra vụ án.
Lý do của Dương Thừa Liệt rất đầy đủ, Quản Hổ lại không biết cự tuyệt thế nào.
Rơi vào đường cùng, y đành phải gật đầu đồng ý.
Chỉ có điều Quản Hổ mơ hồ cảm thấy, mấy ngày nay Dương Thừa Liệt mặc dù đối với y vẫn thân thiết như trước, nhưng không biết vì sao, vẫn luôn cảm thấy có một loại cảm giác xa cách.
- Huyện Úy, ta.
.
.
Y đang định mở miệng, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn.
Dương Thừa Liệt mày nhăn lại, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một đội quân vọt vào huyện nha, nhanh chóng bao vây tả sương.
Lư Vĩnh Thành thản nhiên, đi vào mái hiên bên trái.
- Lư chủ bộ, ngươi đã về? Có chuyện gì vậy?
Dương Thừa Liệt tiến lên, lớn tiếng quát hỏi.
Thoạt nhìn, Lư Vĩnh Thành lần này đến không có thiện ý.
Tuy rằng không rõ y rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng Dương Thừa Liệt thân là một người đứng đầu Xương Bình, nhất định phải tỏ thái độ.
- Văn Tuyên bớt giận, trước ta giới thiệu một chút.
Lư Vĩnh Thành cũng không vì Dương Thừa Liệt giận dữ mắng mỏ mà lộ ra vẻ bất mãn, sau khi chắp tay chào Dương Thừa Liệt, y nghiêng người, nhường cho người đứng sau.
- Vị này chính là Vương Trưởng sử phủ đô đốc, cũng là người Vương thị Thái Nguyên.
- Hả?
Dương Thừa Liệt nghe xong càng cảm thấy kì quái, tuy nhiên cũng không dám chậm trễ, vội chắp tay chào:
- Ti chức bái kiến Vương Trưởng sử.
Vương Trưởng sử kia không để ý Dương Thừa Liệt, thái độ có vẻ lãnh đạm.
- Đại Am, đừng trì hoãn, đưa ta vào bắt giữ gian tặc.
Nói xong, y tiến lên một bước, định đẩy Dương Thừa Liệt ra.
Dương Thừa Liệt mày nhăn lại, đang định mở miệng. Đã thấy Lư Vĩnh Thành kéo ông sang một bên:
- Văn Tuyên, ta và ngươi mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là ân oán cá nhân. Ta hôm nay không có ý nhằm vào ngươi, hơn nữa chuyện này ngươi cũng không nhúng tay vào được.
.
. Mục đích Vương Trưởng sử đến không phải là ta và ngươi mà là vị Huyện Tôn lão gia của chúng ta kia.
- Đại Am, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Dương Thừa Liệt không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn Lư Vĩnh Thành.
Mà lúc này, Vương Trưởng sử đã mang người đi vào phòng làm việc của Huyện lệnh.
- Gian tặc ở đâu?
- Ai là gian tặc?
Dương Thừa Liệt không kìm nổi hỏi.
Vương Trưởng sử lạnh lùng nói:
- Tất nhiên là gian tặc sau khi giết người bịt miệng, lại mạo danh thế thân, Vương Hạ.
- Người nói Huyện Tôn là gian tặc?
Dương Thừa Liệt nghe xong, lập tức bối rối.
Lư Vĩnh Thành ở bên cạnh cười khổ nói:
- Văn Tuyên, ta và ngươi đều bị lừa, bị cái tên gian tặc kia lừa ba năm.
- Từ từ đã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Dương Thừa Liệt lúc này đã hoàn toàn hồ đồ rồi, đang êm đẹp, sao Huyện Tôn lại biến thành gian tặc? Hơn nữa, Vương Hạ không phải là người Vương thị Thái Nguyên sao? Vương Trưởng sử cũng là người Vương thị Thái Nguyên, vì sao luôn mồm gọi Vương Hạ là gian tặc?
Lư Vĩnh Thành nhẫn nại nói:
- Đừng nói Văn Tuyên không ngờ tới, đến ta cũng thật sự không ngờ tới.
- Vương Trưởng sử mới nhậm chức Trưởng sử phủ đô đốc, y là bạn cũ của thúc phụ ta. Thúc phụ ta nghe nói gần đây có chút chuyện xảy ra cùng với Huyện Tôn, cho nên kêu ta đến răn dạy. Nào biết được sau khi nói chuyện với Vương Trưởng sử, mới phát hiện ra Huyện Tôn lại là tộc nhân mà Vương Trưởng sử nhắc đến. Ta lập tức ý thức được, Huyện Tôn rất có thể là gian tặc mạo danh.