Dương Thừa Liệt chỉ cảm thấy đầu “Ông” một tiếng, vô cùng hỗn loạn.
Vương Huyện lệnh là giả? Là mạo danh thế thân?
Ông có chút không kịp phản ứng, trong đầu loạn hết cả lên, cho nên những điều Lư Vĩnh Thành nói sau đó đều nghe không được rõ ràng cho lắm.
Huyện lệnh Vương Hạ không ngờ là một mạo danh thế thân?
Trong phút chốc, rất nhiều chuyện trước đây cảm thấy hoang mang, giống như đều có đáp án.
Từ lúc Vương Hạ nhậm chức tới nay, ba năm chưa từng về nhà thăm người thân, y bình thường cũng ru rú ở trong nhà, rất ít tiếp xúc với người khác.
Sau khi xảy ra án mạng, Vương Hạ ngoài dự đoán của mọi người thà khiến người khác tức chết cũng không muốn làm to vụ án này...
.
Không phải y không muốn quay về nhà, mà y căn bản không dám về nhà; không phải y không muốn tiếp xúc với người khác, mà y sợ là sau khi tiếp xúc sẽ lộ ra sơ hở. Thậm chí sau khi xảy ra án mạng, Vương Hạ từ đầu đến cuối vẫn không muốn làm lớn chuyện, thật sự là y lo lắng bị kiềm chế sao? Nói toạc ra, y chỉ là sợ lộ dấu vết, bị người khác nhìn ra chỗ sơ hở.
- Đại Am, ngươi khẳng định?
Dương Thừa Liệt rốt cục cũng là một người trải qua sự đời, rất nhanh liền bình tĩnh.
Lư Vĩnh Thành khóe miệng hơi nhếch lên, trầm giọng nói:
- Chuyện này, ta sao có thể nói lung tung?
- Không thấy Vương Trưởng sử giống như nổi điên sao, đã không còn cái gọi là phong phạm rồi. Huyện Xương Bình gây ra một chuyện như vậy, tất sẽ khiến người khác chê cười, sau này truyền đến Lạc Dương, Vương gia Thái Nguyên nói không chừng cũng bị liên lụy.
Đúng vậy, nếu chuyện này là thật, như vậy toàn bộ huyện Xương Bình, đều sẽ trở thành trò cười trong chốn quan trường U Châu.
Một tên giả mạo, lại làm Huyện lệnh Xương Bình ba năm.
Loại chuyện này lan truyền ra ngoài, toàn bộ quan lại U Châu đều sẽ chịu liên lụy, thậm chí bao gồm cả Vương gia đứng sau Vương Trưởng sử kia, cũng không được sống tốt.
Dương Thừa Liệt hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh.
Ông cẩn thận nhớ lại, giữa mình và Vương Hạ, hình như cũng không qua lại quá nhiều.
Tuy rằng gần đây tương đối thân thiết, nhưng tổng thể vẫn là duy trì khoảng cách nhất định.
- Dương Huyện Úy, Vương Huyện lệnh bây giờ ở đâu?
Ngay lúc Dương Thừa Liệt đang trầm tư, Vương Trưởng sử lại đi đến trước mặt ông, thần sắc dữ tợn nhìn, lớn tiếng quát hỏi.
Ánh sáng trong mắt Dương Thừa Liệt ngưng tụ, nhưng bên ngoài lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
- Ta sao biết Vương Huyện lệnh ở đâu? Y là Huyện Tôn, ta chẳng qua chỉ là một Huyện Úy nho nhỏ, làm sao có thể quản được hành động của y?
Nói xong, ông quay đầu nói với Lư chủ bộ:
- Lư chủ bộ, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thấy phải thông báo cho Lý Huyện thừa. Nếu như lời ngươi nói là thật, Lý Huyện thường bây giờ chính là người đứng đầu Xương Bình. Trước kia không có chuyện gì, Lý Huyện thừa bị bệnh ốm liệt giường không cần đến làm phiền. Nhưng bây giờ, không thể không mời Lý Huyện thừa ra mặt chủ trì đại cục.
- Chuyện này cũng đúng.
Lư Vĩnh Thành ngẫm nghĩ một chút, tỏ vẻ tán thành với lời nói của Dương Thừa Liệt.
Lúc này, tìm thêm người ra chịu trách nhiệm, trách nhiệm trên người mình sẽ nhẹ đi một chút.
Nếu Huyện lệnh là giả, vậy Lý Huyện thừa chính là quan viên lớn nhất huyện Xương Bình bây giờ, lúc này đương nhiên là cần y ra mặt.
Nghĩ đến đây, Lư Vĩnh Thành liền tìm một người, cho y đi mời Lý Huyện thừa đến.
Đồng thời, y lại ngăn cản Vương Trưởng sử đang tức giận lại:
- Trưởng sử bớt giận, Dương Huyện lệnh nói không sai, tên giả mạo kia dù thế nào cũng là Huyện lệnh, Dương Huyện Úy là thuộc hạ của y, sao có thể biết nơi gian tặc kia đi? Không bằng, chúng ta trực tiếp đi ra sau nha tìm.
Vương Trưởng sử hung tợn trừng mắt nhìn Dương Thừa Liệt, gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Y và Lư Vĩnh Thành đi ở phía trước, mà Dương Thừa Liệt thì đi phía sau hai người, tự nhiên có binh sĩ đi theo hai bên.
Nhìn ra được, Lư Vĩnh Thành đang cố ý bày ra quan hệ giữa y và Vương Trưởng sử.
Mà Dương Thừa Liệt mặc dù là một trong bốn người đứng đầu Xương Bình, trong lúc vô tình khí thế lại bị Lư Vĩnh Thành áp chế.
Vốn định phải phản kích đến cùng, không nghĩ đến bây giờ lại xảy ra một chuyện như vậy.
Dương Thừa Liệt không cho rằng Lư Vĩnh Thành bịa đặt, nếu y dám làm như thế, tuyệt đối là đã xác nhận. Chỉ có điều bây giờ vẫn còn chưa rõ Lư Vĩnh Thành xác nhận chuyện này thế nào, tuy nhiên đây đối với Dương Thừa Liệt mà nói cũng không quan trọng.
Quan trọng là, Lư Vĩnh Thành lần này đưa Vương Trưởng sử phủ đô đốc U Châu về, tuyệt đối sẽ không bỏ ý đồ.
Ở một mức độ nào đó, Lư gia Phạm Dương và Vương gia Thái Nguyên có rất nhiều điều có thể tạo thành điều kiện. Xảy ra chuyện này, cho dù là Lư gia hay Vương gia, chỉ sợ cũng sẽ không dám đường hoàng làm. Cho nên, Lư Vĩnh Thành cũng không thông báo cho Thứ sử U Châu, mà trực tiếp thông qua phủ đô đốc U Châu giải quyết, ý định giảm ảnh hưởng đến mức thấp nhất.
Dương Thừa Liệt dù gì cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, vợ trước của ông lại là nữ nhi Trịnh gia Huỳnh Dương, sao có thể không đoán ra được?
Chỉ là như này, những điều mình đã sắp xếp ở Xương Bình chỉ sợ sẽ là xôi hỏng bỏng không.
Mặc dù ông khiến chuyện này lộ ra, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thế cục, thậm chí có thể khiến nó càng thêm ác liệt.
Tin là Thứ sử U Châu, cũng không muốn lộ chuyện này ra.
Thậm chí bao gồm cả Môn tỉnh trung thư tỉnh Lạc Dương cũng chưa hẳn hi vọng chuyện này lộ ra.
Cho nên bất kể kết quả thế nào, Lư Vĩnh Thành tất sẽ nắm được quyền lớn ở Xương Bình. Mà Vương Trưởng sử xuất hiện ở đây, chỉ sợ cũng vì trợ giúp Lư Vĩnh Thành áp chế mình. Bởi vậy tình hình bây giờ chỉ sợ thật sự không ổn.
.
.
.
Dương Thừa Liệt dọc theo đường đi trầm mặc không nói, suy nghĩ trong phút chốc cũng chuyển liên hồi.
Ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của hai người Lư Vĩnh Thành ở phía trước, khóe miệng có ý cười chua xót: Thật đúng là tính toán tường tận, kết quả lại là công dã tràng.
Lư Vĩnh Thành và Vương Trưởng sử sau khi vào nha đường, lập tức lệnh cho quân sĩ bắt đầu phong tỏa.
Mấy người hầu trẻ tuổi bình thường hay hầu hạ Vương Hạ bị đưa tới, Lư Vĩnh Thành và Vương Trưởng sử sau khi liếc nhìn nhau, đi lên trước trầm giọng hỏi:
- Trong các ngươi ai biết Huyện Tôn ở đâu?
Mấy tiểu tư mặt như màu đất đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía một thiếu niên.
Thiếu niên kia là thư đồng của Vương Hạ.
Y vội vàng run giọng trả lời:
- Thưa Chủ bộ, Huyện tôn hai hôm trước bị phong hàn, sáng sớm hôm nay liền ra ngoài, nói đi y quán bốc thuốc, nhưng đến giờ vẫn chưa về. Tiểu nhân đều không rõ suy nghĩ của Huyện tôn, nhưng lúc y sắp đi ra cửa thì bảo chúng tiểu nhân không cần chờ y quay về.
- Cái gì?
Lư Vĩnh Thành và Vương Trưởng sử nhìn nhau, lập tức nói:
- Có biết y đi y quán nào không?
Chỉ có điều không đợi tiểu tư kia nói, Dương Thừa Liệt mặt biến sắc, đột nhiên xoay người quát to:
- Quản Hổ, lập tức ra ngoài thành tìm hiểu xem Huyện tôn hôm nay có ra khỏi thành hay không?
Quản Hổ trước đó đang bàn chuyện với Dương Thừa Liệt, sau đó đám người Lư Vĩnh Thành đến, y liền đi theo Dương Thừa Liệt đến sau nha.
Chỉ có điều, Quản Hổ vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nghe Dương Thừa Liệt phân phó, theo bản năng nói:
- Vâng.
- Từ đã, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được rời khỏi.
Vương Trưởng sử lớn tiếng hô, đã thấy Lư Vĩnh Thành kia ngăn y lại.
- Quản bộ đầu, ngươi lập tức đi tìm hiểu đi.
Nói xong, y lại nhìn về hướng Dương Thừa Liệt, hạ giọng nói:
- Văn Tuyên, ngươi cảm thấy tên gian tặc kia đã nghe được tin tức vì vậy chạy rồi sao?