Trong phòng riêng vô cùng yên tĩnh.
Tiết Đường cầm một cuốn sách, say sưa đọc.
Nàng đợi một lúc, nhưng không đợi được chưởng quỹ, ngoài cửa lại vọng đến tiếng của Tiết Nhân Nghĩa và Lý Dĩnh.
Hai phu thê họ nghe nói Tiết Đường đã tiêu một khoản tiền lớn, còn tới Thao Thiết Lâu, đợi ở nhà mãi mà không thấy nữ nhi đến tặng đồ, liền sốt ruột tìm tới tận cửa.
Trước đây nghe tin Tiết Đường gặp phiền phức thì không thấy bóng dáng họ đâu, nhưng vừa nghe tin tốt thì vội vàng chạy đến ngay. Tiết Đường dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đây là kiểu cha mẹ gì.
Bây giờ nàng không muốn liên quan quá nhiều đến những việc bên ngoài Tần gia, thế nên quay sang nói với Tần Lục ở bên cạnh: “Đuổi đi.
”
“Hả?”
Tần Lục sững sờ: “Như thế không thích hợp lắm? Lỡ có tin đồn rằng người bất hiếu…”
“Danh tiếng của ta vốn đã không tốt, ta không ngại mang tiếng thêm đâu.
”
Tiết Đường bình tĩnh lật một trang sách.
Tần Lục liếc nhìn vẻ mặt thờ ơ của Tiết Đường. Hắn chắc chắn đây không phải Tiết Đường - kẻ đã câu kết với Tiết gia, mà nàng càng không quan tâm tới thanh danh của bản thân, thì người khác càng khó liên tưởng nàng với những từ ngữ “khó nghe” kia.
Tần Lục đuổi hai người họ xuống lầu chứ không dám thực sự động thủ ném họ ra xa hơn.
Hai phu thê họ tưởng người của Tần gia tự ý làm càn nên mặt mày không biến sắc, ngồi ở ngoài cửa, chờ nữ nhi của họ đi ra, sẽ bảo nàng dạy dỗ đám hạ nhân không có phép tắc này.
Họ chẳng mảy may nhận ra y phục của Tần Lục đã thay đổi. Hắn không còn mặc đồ của phu xe nữa mà là một hộ vệ mang theo đao.
Họ cứ đợi rồi lại đợi, Tiết Đường không ra ngoài, mà chỉ thấy chưởng quỹ tiên sinh của Thao Thiết Lâu đến.
Chưởng quỹ tiên sinh tên Mộ Hiển, là một học giả. Năm đó trên đường lên kinh dự thi thì gặp sơn phỉ, được Tần Minh Nguyên cứu nhưng bị lỡ thời gian khoa cử, sau này hắn không thi tiếp nữa mà ở lại làm chưởng quỹ cho Thao Thiết Lâu.
Tiết Nhân Nghĩa hơi sợ Mộ Hiển, vì trước đây ông ta nghe nói hoàng thương Mặc Bạch đã nếm không ít thiệt thòi ở chỗ vị chưởng quỹ này.
Tiết Nhân Nghĩa nghĩ tới nữ nhi của mình là phu nhân tướng quân liền mạnh mẽ lại ngay.
Ông ta bước lên một bước, chặn Mộ Hiển lại: “Đường Đường nhà ta đến đây ăn cơm, không biết vì lí do gì mà mãi không ra ngoài. Chúng ta lo con bé lại uống đến bất tỉnh nhân sự nên mới tới để đón người, Nhưng hạ nhân của Tần gia không biết quy củ, thế mà dám chặn chúng ta ở bên ngoài…”
Mộ Hiển liếc nhìn Tần Lục đứng ở cửa, mỉm cười với Tiết Nhân Nghĩa: “Để ta xem thử xem có vấn đề gì không.
”
Tiết Nhân Nghĩa đang định đáp “được”, thì đột nhiên nhận ra nếu Mộ Hiển vào trong rồi, chẳng phải bọn họ vẫn bị chặn ở ngoài này sao?
“Ta vào trong cùng ngươi.
”
Ông ta hơi nhích người lên phía trước.
Mộ Hiển cảm thấy hơi khó chịu, nhìn Tần Lục một cái.
Tần Lục sai thủ hạ dọn đường cho hắn, hắn cứ thế thản nhiên ung dung bước vào Thao Thiết Lâu.
“Các, các ngươi!
”
Tiết Nhân Nghĩa tức đến mức râu cũng dựng lên.
Đám người của Tần gia đúng là khinh thường người khác, đợi khi Thao Thiết Lâu đổi chủ thành họ Tiết, xem ông ta tính sổ mấy chuyện này thế nào.
Mộ Hiển không tự ý vào phòng riêng mà hỏi Thu Điệp trước: “Phu nhân đang làm gì vậy?”
“Đang đọc sách ạ.
”
Thu Điệp thầm nghĩ: “Đây là một thói quen tốt, có thể phu nhân đọc nhiều sách như thế nên bây giờ mới trở nên thông minh.
”
Mộ Hiển lại nghĩ: “Đọc sách gì vậy? “Làm thế nào để được tướng quân yêu thích”? Hay “Làm thế nào để bí mật thâu tóm toàn bộ gia sản”?”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiết Đường chậm rãi ngẩng đầu, điềm đạm nói: “Mời vào.
”
Mộ Hiển: “...
.
”