Mời? Mời vào?
Lịch sự thế?
Không phải bảo hắn lăn vào trong rồi giao Thao Thiết Lâu ra sao?
Mộ Hiển nhanh chóng chỉnh đốn tâm tư, đẩy cửa bước vào.
Tiết Đường ngồi dậy, những ngón tay thon dài tinh tế đưa cuốn sách đã đóng lại cho Mộ Hiển: “Sách hay, có thể đọc.
”
Khuôn mặt trang nhã, một thân hoa phục tôn lên dáng người mảnh mai, toàn thân toát ra khí chất quý phái. Một làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, làm y phục bay bay làm tăng thêm sự sinh động cho nét hiên ngang vốn có của nàng.
Quả nhiên đã thay da đổi thịt!
Trước đây nghe mấy lời đồn, hắn đều không tin. Lần trước đến phủ tướng quân, còn chưa nói được mấy câu đã bị Tần quản gia đuổi ra ngoài, hắn không có cách nào chứng thực rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, bây giờ có vẻ như mọi thứ đã lắng xuống.
Mộ Hiển kinh ngạc cầm lấy cuốn sách, để lộ một nốt mụn ruồi trên tay.
Hắn rất tò mò một nữ nhân như Tiết Đường thì sẽ đọc loại sách gì, liền cúi đầu nhìn bìa sách
“Một trăm lẻ tám cách giết heo”?
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.
“Thu Điệp, rót trà cho Mộ Hiển.
”
Tiết Đường nhàn nhạt nói.
Thái độ của nàng với Mộ Hiển khác thái độ của nàng với những người khác vì hắn là người của Tần Minh Nguyên, là “thân tín”.
Nguyên chủ không nhìn thấu được thân phận của Mộ Hiển, thậm chí phần lớn mọi người đều cho rằng Mộ Hiển chỉ là một chưởng quỹ, nhưng thông qua những hành vi cử chỉ của Mộ Hiển mà Tiết Nhân Nghĩa đã nhắc tới trước đó, mỗi lần Tần Minh Nguyên hồi kinh, Mộ Hiển đều tới thư phòng báo cáo sổ sách mấy ngày, Tiết Đường đoán rằng, Mộ Hiển chính là phó chỉ huy quản lí các công việc làm ăn bên ngoài của Tần gia.
Mộ Hiển và Tần Lục, một văn một võ, là cánh tay trái, phải của Tần Minh Nguyên.
Nhất thời không đoán ra sao Tiết Đường lại tìm mình, Mộ Hiển ngồi xuống, cẩn thận đặt cuốn sách lên bên, tâm lí cũng đề cao cảnh giác hơn. Đoàn gia đã chịu nhiều tổn thất dưới tay Tiết Đường, hắn không muốn bản thân cũng mất mặt trong tay một nữ nhân.
“Ta mời ngươi tới đây là vì ta sắp phải gặp Tư Nguy, ta muốn nghe lời khuyên của ngươi.
”
Tiết Đường bình tĩnh nói.
Nguyên chủ biết rất ít về Tư Nguy, hơn nữa mấy năm gần đây Tư Nguy đều không ở kinh thành, nên trong kinh thành có rất ít tin đồ về hắn, Tiết Đường nghĩ một hồi quyết định hỏi Mộ Hiển. Lăn lộn trên thương trường, cách Mộ Hiển nhìn người sẽ toàn diện hơn, đương nhiên hiểu biết cũng tường tận hơn.
Mộ Hiển ngạc nhiên trong giây lát.
Tư Nguy muốn gặp Tiết Đường?
Cho nên, Tư Nguy trở lại là để giúp tướng quân?
Nhưng Tiết Đường bây giờ, tốt nhất là không nên đối đầu với Tư Nguy, kẻo hai bên đều không có đường lui.
Trên mặt hắn nở nụ cười tiêu chuẩn đặc trưng, trông rất có cảm tình, khiến người ta dễ dàng tiếp thu ý kiến của hắn. Nhưng lời hắn nói ra không dịu dàng chút nào, còn ẩn chứa sự cảnh cáo lạnh lùng: “Ta hi vọng phu nhân để ta cùng gặp mặt, đến lúc đó phu nhân cố gắng đừng nói chuyện.
”
Tiết Đường khựng lại, tầm nhìn không khỏi rơi trên cuốn sách.