Tỷ Tỷ Cá Mặn Bị Ép Đứng Lên Làm Nữ Chính

Tỷ Tỷ Cá Mặn Bị Ép Đứng Lên Làm Nữ Chính

Cập nhật: 29/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 555
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Cổ Đại
     
     

Đến ngày rằm, Yến Minh Ngọc cuối cùng cũng được gỡ lệnh cấm túc. Nếu là người khác, sau một thời gian dài bị phạt, hẳn sẽ muốn ra ngoài đi dạo một vòng, nhưng Minh Ngọc thì không. Nàng vẫn chọn ở lại trong phòng, không mấy mặn mà với việc bước ra khỏi cửa.

Bên ngoài trời bắt đầu lạnh, trong phòng đã có bày chậu than sưởi ấm, nàng cảm thấy chẳng có lý do gì để phải ra ngoài.

Thẩm thị bất đắc dĩ, nói ngắn gọn:

“Vài ngày nữa sẽ có yến hội, ngươi cũng phải chuẩn bị cho ta ra dáng một chút.

Yến Minh Ngọc thoáng giật mình. Nói là yến hội, nhưng thực chất đó chính là một buổi tương thân. Các phu nhân và tiểu thư sẽ ngồi lại với nhau, đánh giá xem nhà nào có tiểu nương tử tài sắc nổi bật. Nếu có ai ưng ý, có thể tiến thêm một bước trong chuyện mai mối.

Trong thời đại này, chuyện hôn nhân đều do lệnh cha mẹ, lời người mai mối mà thành.

Minh Ngọc hít sâu một hơi, lẩm bẩm:

“Thời tiết như thế này, bên ngoài vừa lạnh lẽo, có gì đáng để xem chứ?”

Thẩm thị bình thản đáp:

“Qua vài ngày nữa có thể sẽ có tuyết rơi. Khi ấy, ngoại ô, đình giữa hồ nhìn tuyết rất đẹp.

Đến giờ, Thịnh Kinh Thành vẫn chưa đón trận tuyết đầu mùa. Nhưng một khi tuyết rơi, cảnh tượng ở đình giữa hồ lại trở nên thơ mộng, là nơi lý tưởng để thưởng tuyết.

Minh Ngọc bĩu môi:

“Mẫu thân, nữ nhi bây giờ mới khỏe lại…”

Thẩm thị nghiêm mặt:

“Chỉ bảo ngươi ra ngoài đi dạo một chút, đâu phải ngày mai liền ép gả ngươi đi. Sao? Rơi xuống hồ một lần mà trở nên không nhận ra người nữa? Nếu ngươi còn tiếp tục thế này, lần tới ta sẽ lại cấm túc.

Yến Minh Ngọc nghe vậy chỉ biết im lặng. So với bị cấm túc, ra ngoài đi dạo có lẽ vẫn dễ chịu hơn.

Ăn trong phủ, dùng trong phủ, nàng không có quyền lựa chọn. Dù sao, Thẩm thị là mẫu thân của nàng, nếu nàng không muốn, bà cũng sẽ không ép thật sự gả nàng đi sớm.

Cuối cùng, Minh Ngọc thở dài:

“Thôi được, coi như đi ra ngoài một chút vậy.

Nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi:

“Kia ngũ muội muội có đi không?”

Thẩm thị gật đầu. Trong lòng bà, yến hội này cũng là cơ hội để mang Yến Minh Kiều ra mắt với mọi người. Yến Minh Ngọc chỉ cần đi góp mặt, dù sao nàng mới mười ba tuổi, sớm nhất cũng phải ba năm nữa mới thành thân. Nhưng Thẩm thị lo rằng những mối tốt sẽ bị người khác chọn mất, nên bà không thể chậm trễ.

Yến Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm:

“Kia ta có thể đi dạo quanh phụ cận không? Chỉ ngồi yên một chỗ, nữ nhi sợ không chịu nổi.

Thẩm thị cau mày nhắc nhở:

“Ra ngoài thì phải đoan trang, không được làm điều hồ đồ, cũng không được nói năng tùy tiện.

Yến Minh Ngọc gật đầu:

“Nữ nhi đã rõ.

Sau khi lệnh cấm túc được gỡ bỏ, Yến Minh Kiều cũng tới thăm nhị tỷ. Đối với nàng, việc bị cấm túc là một chuyện lớn, nhưng trông nhị tỷ dường như còn có tinh thần hơn cả trước đó.

Ý định ban đầu muốn an ủi tỷ tỷ giờ đây lại không thốt ra được, Yến Minh Kiều chỉ đành nói một câu khô khan:

“Nhị tỷ bỏ lệnh cấm, quả là đại hỷ sự!

Yến Minh Ngọc nghe vậy bật cười nhạt:

“Cái gì mà hỷ sự chứ…”

Dù sao, nàng biết mục đích sắp tới chính là đi tương thân, nhưng Yến Minh Kiều còn nhỏ, làm sao hiểu được chuyện này.

Yến Minh Kiều nghiêm túc đáp:

“Mẫu thân nói ngày đầu tiên Thịnh Kinh có tuyết, chúng ta sẽ đi thưởng tuyết, còn có thể vui chơi. Chỉ ngồi uống trà thôi cũng đã thú vị rồi!

Nghe đến “uống trà”, Yến Minh Ngọc bỗng nảy ra một ý:

“Vậy nhị tỷ mang chút đồ ăn theo nhé.

Nàng nghĩ tới việc chuẩn bị một cái tiểu bếp lò, nướng hạt dẻ, đậu phộng. Vừa thưởng tuyết vừa nhấm nháp những món ấy thì cũng không phải quá tệ.

Với thân phận của nàng, chỉ cần phân phó người làm, mọi thứ sẽ được chuẩn bị chu đáo. Hơn nữa, có Yến Minh Kiều đi cùng, Thẩm thị chắc chắn sẽ dễ dàng bỏ qua một vài chuyện nhỏ, khiến nàng cảm thấy lần thưởng tuyết này có đôi chút đáng mong chờ.