Chương 1: Người gần nhất hay người xa nhất (9)
Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:06
Số từ trong chương này: 1834
Đào Tương cắm một lá cờ nhỏ màu đỏ lên trên một điểm, chỉ vào điểm đó rồi nói với các tham mưu: “Trong thời gian nghỉ ngơi tại chỗ, việc huấn luyện sẽ được tổ chức như bình thường. Cường độ huấn luyện có thể giảm xuống hai cấp. Bộ tham mưu số một và hai cùng bộ tư lệnh, phân công đem phương án huấn luyện đến đây. Luân phiên huấn luyện. "
"Rõ, thưa chỉ huy!
"
"Giải tán.
" Đào Tường nói. Anh quay đầu đi chỗ khác, châm thuốc.
Các tham mưu cúi chào rồi lần lượt ra ngoài.
Đào Tương im lặng nhìn phía tây bắc của bàn cát, nơi cao nhất có gắn lá cờ mặt trời bên trên. Anh nhặt nó lên và nhét lại vào. Ngẩng đầu chờ sĩ quan truyền tin, nói: "Ghi.
"
“Rõ.
” Sĩ quan truyền tin mở laptop ra.
"Điện báo đã được nhận, bộ phận của chúng tôi sẽ nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ. Ngoài ra, bộ phận của chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc diễn tập quy mô lớn và đề nghị chính quyền trung ương phân bổ vật tư quân sự. Đào Tương.
” Bước chân Đào Tương đi thong thả, từ bên này của bàn cát tới bên kia. "Gửi đi.
"
"Rõ!
" Sĩ quan truyền tin ghi chép xong, rút ra một tờ điện báo, bước lại gần, đưa hai tay ra và nói: "Chỉ huy, ở đây có một bức điện báo khẩn khác. Là của tướng quân Bàng Đôn Hoàng. Xin ngài xem qua.
"
Đào Tương nhận tờ điện báo.
Chỉ có một câu ngắn gọn.
Anh đọc nó hai lần và nói: “Hồi lại cho hắn, nói ta biết rồi.
”
"Rõ!
" Sĩ quan truyền tin cúi chào, quay người rời đi.
Đào Tương vịn bàn cát.
Thôi diễn bên trên bàn cát là tình hình chiến sự hiện tại. Dù nhìn thế nào đi nữa, cũng không thể làm anh nhẹ nhõm được .
"Báo cáo!
"
“Mời vào.
” Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên là một sĩ quan trẻ tuổi.
“Báo cáo chỉ huy, Đồ Hổ Dực, thượng tá chỉ huy trưởng Trung đoàn độc lập 36…” Người sĩ quan trẻ lớn tiếng báo danh.
Đào Tương xua tay ngăn hắn lại, nói: "Tới ngồi đi.
"
Anh chỉ vào chiếc ghế dựa hành quân bên cạnh.
“Rõ!
” Đồ Hổ Dực mỉm cười.
"Ngươi sao lại rảnh rỗi mà tới đây?" Đào Tương hỏi. Anh ra hiệu cho Huy ngồi lại gần. Lúc này thư ký riêng tiến vào đưa trà bánh, mang lên một ly cà phê cho Đào Tương và một tách trà cho Đồ Hổ Dực. Đào Tương liếc nhìn rồi nói với Đồ Hổ Dực: "Thích thì dùng một ít đi. Liên tục hành quân đánh trận, ở chỗ ta cũng chẳng còn đồ gì tốt.
"
Đồ Hổ Dực nhìn đôi mắt đỏ hoe vì thức khuya của Đào Tường, còn có điếu thuốc cháy dở giữa ngón tay, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp. Hắn biết Thất thiếu gia này từng là một người sang trọng như thế nào...
. Hắn nhịn không được nói: "Thất thiếu, nghỉ ngơi chút đi, quân đội đang nghỉ ngơi, anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
"
Đào Tương cười nói: "Tiểu tử cậu.
"
Đào Tương có khuôn mặt tuấn tú nhưng gầy gò, thái dương phủ đầy sương giá.
Trải qua vô số lần vào sinh ra tử trong những năm nay, tính tình của anh càng ngày càng bình tĩnh, càng ngày càng trầm lặng. Hiếm khi anh có thể hoàn toàn thư giãn, và cũng hiếm có người có thể khiến anh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Đồ Hổ Dực cởi chiếc mũ quân đội ra rồi cầm trên tay. Hắn đã ở cùng Đào Tương nhiều năm, khi gặp anh, ít nhiều còn có thể nói với anh vài câu. Hắn bỏ chiếc mũ sang một bên, đợi Đào Tương cầm cà phê lên rồi nói: “Niếp Niếp đang ở Thượng Hải, gần như vậy, đi đi về về chỉ mất hai ngày thôi. Thất Thiếu, chúng ta đi xem thử chút đi .
"
Đào Tương nhấp một ngụm cà phê, nói: "Gần đây ta bận rộn, khi nào rảnh sẽ đi.
"
“Thất thiếu.
” Đồ Hổ Dực muốn nói lại thôi.
Editor : Giang Hải Vô Sương