Hồi 1 Người gần nhất hay người xa nhất (3)
Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:04
Số từ trong chương này: 1499
“Đợi chú hỏi lại bác sĩ cho kĩ càng đã.
” Bàng Đôn Hoàng nhìn dung mạo của cô bé, tuy vẫn còn là trẻ con nhưng lại loáng thoáng có chút giống một khuôn mặt khác. Ngực anh lập tức trở nên lạnh lẽo. Không nhịn được đưa tay lên xoa xoa mi tâm để che đậy cảm xúc mình lại. Anh ta chưa bao giờ có cách nào tốt để đối phó với đứa trẻ này.
"Dì Thu Vi đã hỏi bác sĩ nhiều lắm rồi, đến nỗi bác sĩ còn chê dì ấy phiền kìa, nếu chú đi hỏi tiếp, bác sĩ chắc chắn cũng sẽ chê chú phiền.
" Cô bé học theo bộ dáng của hắn, cũng vuốt vuốt xoa xoa mi tâm. Cô bé còn có chút mập mạp của trẻ con, đôi bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm. Có chút trắng hồng.
“Ai dám chê chú phiền phức!
” Bàng Đôn Hoàng trừng mắt, “Nếu không có ta trên chiến trường đánh quân Nhật, bọn họ làm sao có thể yên bình mở bệnh viện ở đây?”
"Chú Bàng, chú thật vô lý.
" Cô bé bĩu môi.
Bàng Đôn Hoàng thở dài, lại trừng mắt, hỏi: "Thu Vi đâu? Thu Vi làm sao mà lại không ở đây trông ngươi?"
“Cháu nói muốn ăn Tiểu Long Bảo, nên Tiểu Bạc đã lái xe chở dì ấy đi mua rồi, cháu cũng không cần dì ấy ở chỗ này trông cháu, nếu chú không tới, cháu hiện tại chắc đã ngủ say rồi… Hơn nữa, lão tam và lão tứ nhà dì ấy mỗi khi dì đi xa đều làm ầm ĩ...
.
" Cô bé chớp mắt, lanh lợi nói. Bàng Đôn Hoàng nhìn cô bé, thầm cười. Cha mẹ của đứa trẻ này đều không phải là người thích nói chuyện.
.
. có lẽ là vì nó được Thu Vi nuôi dưỡng từ nhỏ sao? Cô bé nhìn thấy anh chỉ cười rồi nói: "Chú Bàng, dì Thu Vi bận lắm, nếu không thì lần này xuất viện, con có thể ở với chú được không?"
"Làm sao có thể sống ở chỗ của chú được!
" Bàng Đôn Hoàng cau mày. Tiểu gia hỏa này nhí nha nhí nhảnh này một phút lại nói một lần, để hắn đồng ý. Anh ta chỉ thiết hy vọng Thu Vi mau mau về, bởi vì anh ta không thể đối phó được với cô bé này.
“Tại sao không được ạ?” cô bé hỏi. Chớp chớp đôi mắt to, nhìn thẳng Bàng Đôn Hoàng.
"Chỗ của chú chính là nơi nuôi nhện. Cháu muốn đến chỗ chú sao? Ai sẽ chăm sóc cháu?"
“Nhìn mà xem.
” Cô bé bĩu môi: “Chú Bàng, chú không cho chú đến chỗ chú, chẳng lẽ là vì… chú lại đổi bạn gái sao?”
"Nói bậy!
" Bàng Đôn Hoàng lo lắng nói: "Chuyện này là ai nói cho ngươi biết?" Hắn xua tay, nhìn thấy phụ tá phía sau đang cười trộm, bị hắn nhìn, anh ta vội vàng đứng nghiêm. Bàng Đôn Hoàng chỉ tay vào phụ tá, mắng: “Các người không có việc làm liền khua môi múa mép… Vợ của Tư Huy bình thường có vẻ là người lương thiện, chẳng lẽ cũng là kẻ dàn xếp sau lưng sao? Tổ tông à, cháu nói cho chú biết, ai đã nói với cháu những điều vô nghĩa này? Nói cho chú biết đi.
.
.
"
Khi anh đang lẩm bẩm, ngoài hành lang đã truyền đến tiếng giày cao gót cộc cộc.
Phụ tá lén nhìn ra ngoài, quay lại mỉm cười báo cáo: “Cô Tư về rồi.
”
" Về đúng lúc lắm, tôi chính là đang muốn tìm cô ta, sao lại có thể nói xấu tôi với con bé chứ?" Bàng Đôn Hoàng đứng dậy, nhéo nhéo eo.
"Bàng tướng quân, trước giờ đều không có người nào nói xấu sau lưng ngài cả.
" Một thiếu nữ từ cửa đi vào, tóc búi cao, mặc bộ váy màu tím vô cùng xinh đẹp. Lúc này, có chút mỉm cười, ôm hộp thức ăn đi đến bên giường, nhìn cô bé đang cười gian xảo trên giường: "Ngươi, lại là tên tiểu quỷ nhà ngươi.
" Giọng nói của cô chứa mười phần cưng chiều.
Bàng Đôn Hoàng "ha" một tiếng, nói: "Nếu cô không sắp đặt, làm sao con bé biết tôi lại đổi.
.
.
"
Editor: Giang Hải Vô Sương