Vân Hồ Bất Hỉ

Vân Hồ Bất Hỉ

Cập nhật: 10/07/2024
Tác giả: Ni Tạp
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 224
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
     
     

Hồi 1 Người gần nhất và người xa nhất (4)

  Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:05

Số từ trong chương này: 1689

  "Ngài nhìn xem.

" Thu Vi dang tay, "Người cũng chính là ngài nhờ tôi sắp xếp, tôi sai trước hết là do tôi lỡ miệng.

" Cô nói xong, mở hộp thức ăn, đưa cháo cho cô bé, mời nàng uống. Trông thấy cô bé cười hì hì, liền nói: “Cứ trêu chú Bàng của con đi. Dù sao chú Bàng của con chính là chỉ huy của thiên quân vạn mã, duy chỉ con là anh ta không làm gì được.

  Cô bé cầm bát chỉ mỉm cười.

  Bàng Đôn Hoàng cởi mũ quân đội, ngồi trước giường bệnh, nhìn cô bé uống cháo.

  Nhìn thấy sự ân cần trên khuôn mặt anh, Thu Vi cũng mỉm cười. Im lặng đứng sang một bên. Bàng Đôn Hoàng liếc nàng một cái, hỏi: “Gần đây có tin tức gì bên phía Hổ Dực không?”

  "Anh ta nói hai ngày nữa sẽ trở về.

" Nói xong, Thu Vi âm thầm nháy mắt với Bàng Đôn Hoàng.

  Bàng Đôn Hoàng nhìn cô bé, người dường như không có hứng thú với chủ đề của họ rồi nói: "Đại đội gần đây đang nghỉ ngơi. Bộ chỉ huy của Tư lệnh Đào đã đóng quân ở Từ Châu. Niếp Niếp, cha của cháu...

.

"

  “Con không ăn nữa.

” Cô bé đẩy bát cháo ra, nhấc chăn lên rồi chui vào trong, “Mọi người ra ngoài đi, con muốn ngủ.

  "Niếp Niếp.

.

.

" Bàng Đôn Hoàng bất đắc dĩ xuyên qua chăn bông vỗ vỗ vai cô bé, thân thể nhỏ bé ngọ ngoạy hai lần rồi dứt khoát lấy chăn chùm đầu lại, "Niếp Niếp, lần này không được cáu kỉnh nữa. Bố sắp về rồi, con phải về nhà và ở cùng bố hai ngày, biết không?"

  "Bàng tướng quân.

” Thu Vi vẫy tay chào anh ta.

  "Chỉ huy! Điện tín!

" Phụ tá báo cáo từ ngoài cửa phòng bệnh.

  "Biết rồi.

" Bàng Đôn Hoàng nói xong đứng dậy. Thấy cô bé không có phản ứng gì, anh đội mũ lên rồi nói với Thu Vi: “Bây giờ tôi phải đi rồi, cô đã hao tổn tâm trí rồi - nếu bác sĩ xác định Niếp Niếp không sao, liền đưa côn bé về nhà là được. Tôi xong việc rồi sẽ đến thăm. Nếu có chuyện gì vậy, lập tức báo cho tôi biết ngay.

  Anh ta nói rồi bước ra ngoài.

  Thu Vi đồng ý rồi tiễn anh ta ra ngoài. Khi đến hành lang, cô đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng hỏi Bàng Đôn Hoàng: "Tư lệnh Đào còn mấy ngày nữa mới trở về?"

  “Quân đội đang phụng lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn, nếu mà nói có lẽ khi nào có thời gian thì anh ấy sẽ trở về. Tôi nghe nói Đào lão thái thái cũng đã từ Nam Dương trở về, hai ngày nữa sẽ đến. Mặc dù anh ấy chưa bao giờ nói ra, nhưng cũng là vì nghĩ cho Niếp Niếp.

" Bàng Đôn Hoàng nói rồi đội mũ quân đội vào.

  "Cái kia, chuyện giữa Đào tư lệnh và Tô tiểu thư.

.

. đã giải quyết xong chưa?" Thu Vi hỏi.

  "Anh ấy cần một người vợ. Niếp Niếp cũng cần một người mẹ.

" Bàng Đôn Hoàng không trả lời thẳng.

  Thu Vi mở miệng thở dài: "Đúng vậy, chỉ là đứa nhỏ này.

.

. Nói không nên chứ, Tô tiểu thư dù sao cũng trẻ hơn chút ít.

"

  "Đừng lo lắng, con bé làm sao có thể chịu ủy khuất được? Ít nhất, với tính tình có chút cáu kỉnh của Niếp Niếp, cô ta không bị chọc cho tức điên thì đã là tốt rồi.

" Bàng Đôn Hoàng hiểu tâm tình của Thu Vi, trong lòng cũng có chút nặng nề, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, nói: “Hiện tại con bé chịu đi theo cô, cô giúp tôi quan tâm nói thêm chút.

  "Tôi đã hứa với tiểu thư rồi, tôi nhất định sẽ làm được.

" Thu Vi nói.

  Nghe xong, Bàng Đôn Hoàng liếc nhìn Thu Vi, không nói gì, xoay người rời đi cùng những người khác.

  Thu Vi nhìn bóng dáng họ biến mất, quay trở lại phòng bệnh. Khi vừa bước vào cửa, thấy trên giường trống trơn, cô sửng sốt kêu lên: "Niếp Niếp?!

"

  Cánh cửa phòng vệ sinh mở toang, cô lao vào. Trong phòng vệ sinh không có ai, cửa sổ đang mở, tim cô lỡ một nhịp. Bổ nhào tới cửa sổ, cô nhìn thấy dưới sợi dây làm bằng ga trải giường màu trắng, một cô bé mặc váy ngủ in hoa màu hồng đang chuẩn bị nhảy xuống đất.

Editor: Giang Hải Vô Sương