Hồi 1: Người gần nhất hay người xa nhất (5)
Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:05
Số từ trong chương này: 1628
Cô bị một trận choáng váng, không dám la hét cũng không dám hô hào, điều duy nhất cô có thể làm là giữ chặt sợi dây, nhìn cô bé nhẹ nhàng ngã xuống, cô mới “A...
.
” được thành tiếng.
Cô bé đáp xuống đất, ngẩng mặt lên vẫy tay với Thu Vi, người vẫn đang trợn nắt há mồm.
"Niếp Niếp, đứng lại!
" Thu Vi lo lắng, lớn tiếng hét lên: "Vệ binh, vệ binh!
"
Vệ binh phần phật xông tới.
.
Thu Vi hét lên: “Nhanh lên, Niếp Niếp đang ở sân sau, mau đưa con bé về!
” Cô lại tựa vào bệ cửa sổ, gọi cô bé: “Niếp Niếp, đừng chạy lung tung! Niếp Niếp! Niếp Niếp … Toại Tâm! Đào Toại Tâm!
" Thu Vi không mạch lạc nói, thấy cô bé chạy càng ngày càng xa với chiếc váy nhỏ cùng đôi chân trần, cô thực sự muốn bay xuống và bắt cô bé.
Toại Tâm thì vui sướng chạy đi với nụ cười vui vẻ. Dấu chân rơi trên cỏ, sương làm ướt bàn chân, có chút lạnh lẽo. Cô lắc lắc chân, một chút đều không để ý.
Tứ phía của bệnh viện này đều làm thành vườn hoa như một cái hộp tràn ngập sương mù. Toại Tâm chạy nhanh trên bãi cỏ trong sương mù, thỉnh thoảng bị ngọn cây tuyết tùng đâm vào mặt. Cô bé mỉm cười vui vẻ, cảm thấy nơi này rất giống xứ sở thần tiên kỳ diệu trong câu chuyện cô yêu thích “The Wonderful Wizard of Oz”… Đợi khi cô bé từ bụi rậm chui ra, vừa đứng dậy liền phát hiện mình đang đứng đường chữ thập nối các tòa nhà của bệnh viện. Cô bé cẩn thận kiểm tra phương hướng, quyết định đi về hướng tòa nhà phía nam - đi qua tòa nhà phía nam, hẳn là cửa trước của bệnh viện. Cô bé nhớ rất kĩ.
Nhưng chưa bước được hai bước, cô đã nhìn thấy lính canh mặc quân phục màu xám lao ra từ cửa tòa nhà phía tây, xuyên qua sương mù gọi "Tiểu thư Toại Tâm ".
Toại Tâm liền nhanh chân chạy.
Bước chân vội vã né tránh vòng qua các bác sĩ, y tá và bệnh nhân.
Vệ binh đuổi càng gần hơn. Cô bé liền đổi phương hướng, nhưng vừa quay người lại đã đụng phải vòng tay của ai đó.
“Ối!
” cô bé kêu lên. Thanh âm mềm mại. “Thật xin lỗi.
” Nói xong cô đứng dậy lại định bỏ chạy, không nghĩ tới người kia lại bắt lấy cánh tay mình, làm cô bé trong nhất thời không đi đước, liền bị bắt đứng thẳng lên.
“Đừng có chạy lung tung,
” người kia nói.
Toại Tâm dường như bị thu hút bởi giọng nói trong trẻo đó, ngẩng đầu lên nhìn người mình đụng phải - một người phụ nữ mặc áo blouse trắng. Cô vẫn giữ tư thế nửa ôm mình, dùng cánh tay đỡ lấy cả người cô bé - thế là Toại Tâm cứ đứng như thế, đánh giá cô: cô có mùi hương của bác sĩ, nhưng cô khác với những bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng khác. Mùi của cô ấy rất ấm áp, lại có chút mùi thơm thoang thoảng khó tả.
.
. Toại Tâm khịt mũi, không chớp mắt nhìn nữ bác sĩ này: Cô ấy không hề làm người khác sợ hãi. Đôi mắt to ẩn sau cặp kính mỏng của cô ấy cũng đang nhìn mình. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, Toại Tâm không khỏi có chút xấu hổ.
“Sao giờ này không đợi bác sĩ đến phòng kiểm tra mà lại chạy ra ngoài?” cô hỏi.
Toại Tâm không nói gì.
Phía sau nữ bác sĩ liền có người nói: “ Trình viện trưởng, đây là bệnh nhân khoa nhi tên Đào Toại Tâm, nhập viện vì viêm dạ dày cấp tính.
"
"Em họ Đào, tên Toại Tâm?" Nữ bác sĩ được gọi là "Trình viện trưởng" hỏi.
Toại Tâm nhìn thấy tên mình được bờ môi ôn nhu đó gọi, cô bé không gật đầu cũng không lắc đầu, chớp mắt hỏi: "Vậy tên cô là gì?"
Đôi mắt to phía sau cặp mắt kính hiện lên ý cười.
Editor: Giang Hải Vô Sương