Hồi 1: Người gần nhất hay người xa nhất (6)
Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:05
Số từ trong chương này: 1898
"Chị? Chị họ Trình, tên Catherine.
" Cô nhẹ nhàng nói.
"Chị là người nước ngoài?" Toại Tâm hỏi.
"Không, chị là người Trung Quốc.
"
“Nếu là người Trung Quốc thì nên gọi bằng tên tiếng Trung chứ.
” Sắc mặt Toại Tâm có chút nghiêm túc.
Catherine Trình ngơ ngác nhìn Toại Tâm.
“Là người Trung Quốc thì nên gọi bằng tên Trung Quốc.
” Cũng là câu nói đó nhưng thay vì giọng nói nhẹ nhàng, nó lại trầm thấp và mạnh mẽ.
Thật trùng hợp, đứa trẻ này cũng họ Đào.
"Ồ?" Catherine Trình không tự chủ được chạm vào vành tai của Toại Tâm. Vành tai mềm mại và tinh tế. Cô nhẹ giọng, như có như không mà hỏi: "Ai dạy em điều này?"
Chỉ là một đứa trẻ thì rất khó có những suy nghĩ như vậy.
"Cha em.
" Toại Tâm lập tức nói.
Catherine Trình ngơ ngác nhìn Toại Tâm.
Nghe thấy Mai Diễm Xuân ở phía sau đang nhắc nhở cô rằng đã đến lúc phải rời đi, lúc này mới yên tỉnh được một lúc, cô buông bàn tay nhỏ bé của Toại Tâm ra.
“Trình viện trưởng thích trẻ con như vậy, hẳn là chuyển khoa nhi đi.
” Một bác sĩ nhân cơ hội nói đùa.
"Cũng không thích lắm.
" Catherine Trình cũng mỉm cười, nhìn Toại Tâm.
"Tên tiếng Trung của chị là gì?" Toại Tâm cố chấp hỏi.
"Tên tiếng Trung của chị là...
.
" Catherine Trình mỉm cười, đang định nói với Toại Tâm, chỉ thấy cô bé dậm chân một cái và hét lên "Hỏng rồi".
Hóa ra vệ binh đã đuổi tới trước mặt.
Catherine Trình có chút không hiểu, cô nhìn những người vệ binh này chạy tới, phía sau họ còn có một người đàn ông mặc quân phục, cơ hồ rất tức giận, liền hét lên về phía này: "Đào Toại Tâm, con bé hư này, lại đây cho chú!
"
Toại Tâm lè cái lưỡi nhọn rồi nhanh chóng trốn sau lưng Catherine như một con mèo nhỏ.
Catherine ngồi dậy. Bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của Toại Tâm nắm lấy áo khoác của cô. Giọng nói của người đàn ông hơi trầm và thái độ cũng có chút thô lỗ, nhưng Toại Tâm lại không sợ, hở chút lại cười khúc khích.
Catherine nhìn người đang đi đến.
Bàng Đôn Hoàng hoàn toàn không để ý đến Catherine Trình. Anh ta trực tiếp xông lên, kéo Toại Tâm vào người, bế lên rồi quay người lại nói: "Chú nói cháu không nghe đúng không! Chú vừa đi, cậu cũng liền bỏ trốn. Bệnh viện là nhà tù hả, để chú với dì Thu Vi nói cho cháu vui, cho cháu còn được xuất viện về nhà càng sớm càng tốt .
.
.
" Anh nói ngắt quãng, ngước lên, nhìn thấy Thu Vi cũng đã đuổi tới, liền nói: "Cháu xem xem, xảy ra chuyện như này, làm sao chú có thể giải thích với bố cháu được?"
"Giải thích cái gì a? Tại sao phải giải thích với ông ấy? Ông ấy vốn dĩ không cần cháu nữa! Ông ấy luôn bỏ cháu lại cho các chú.
.
. thả cháu ra!
" Toại Tâm hét lên.
"Đào Toại Tâm!
" Bàng Đôn Hoàng hét lên, "Cháu lại nói bậy! Cháu có tin chú đánh cháu không?" Có vẻ như Toại Tâm đã nói điều gì đó không thể chấp nhận được với anh ta.
"Chú đánh cháu! Chú đánh cháu đi! Ông ấy chính là không cần cháu nữa, không cần cháu nữa! Chính là không cần cháu.
.
. Chú hung dữ.
.
. Chú cũng hung dữ với cháu.
.
. Cháu ghét ông ta, cũng ghét chú luôn! Cháu ghét chú!
”
Mắt thấy đôi mắt to đẫm lệ của Toại Tâm, vẻ mặt Bàng Đôn Hoàng lại dịu xuống.
Tiếng khóc chói tai của đứa trẻ thật đau lòng.
"Cháu!
" Anh ta bế Toại Tâm lên. Đường đường là đàn ông, chỉ cảm thấy ôm đứa trẻ này ở trước mặt mọi người, là quá dịu dàng cũng quá làm người ta xấu hổ, nhưng vẫn là ôm. Nhẹ nhàng dỗ dành. Anh ta liếc nhìn Thu Vi đang ngơ ngác đứng ở một bên: "Thu Vi?"
Thu Vi siết chặt hai tay vào nhau, nhìn chằm chằm về phía sau lưng anh ta.