Vân Hồ Bất Hỉ

Vân Hồ Bất Hỉ

Cập nhật: 10/07/2024
Tác giả: Ni Tạp
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 229
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
     
     

Hồi 1 Người gần nhất hay người xa nhất (7)

  Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:05

Số từ trong chương này: 2191

  Bàng Đôn Hoàng bị vẻ mặt của Thu Vi làm cho giật mình.

  Thu Vi vội vàng lau mắt, nhanh chóng ôm Toại Tâm vào lòng, cúi đầu quay người rời đi. Bàng Đôn Hoàng cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn thoáng. Hành lang phía sau anh trống rỗng, đã không còn một ai. Anh ta dường như nhận ra điều gì đó, đi về phía trước vài bước, chỉ nhìn thấy một nhóm bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng đang bước vào tòa nhà nội trú ở phía sau.

  "Những người vừa rồi là ai?" Anh ta hỏi. Nhìn chằm chằm vào nhóm người đó.

  "Bác sĩ,

" vệ binh trả lời.

  Bàng Đôn Hoàng suy nghĩ một lúc. Trong bệnh viện, việc một nhóm áo blouse trắng như vậy xuất hiện ở bất cứ đâu là điều bình thường.

  Anh ta quay người, nhìn mấy người bảo vệ ngu ngốc này, đột nhiên nổi giận.

"Một đám phế vật chỉ biết ăn! Ngay cả một đứa trẻ cũng trông không xong, vậy nuôi các ngươi có ích gì!

" Bàng Đôn Hoàng quay người giận dữ chửi: "Nhớ kĩ cho ta, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, không cần chờ Đào tư lệnh trờ về sẽ, các người liền không chịu nổi đây!

  "Rõ!

"

  Bàng Đôn Hoàng chộp lấy chiếc mũ quân đội của mình, hung hăng gãi đầu.

  Vừa mới chạy đuổi một trân, hiện giờ anh ta đang đổ mồ hôi khắp người.

  Giờ phút này nhịp tim của anh ta có chút nhanh, điều này cũng khiến anh đặc biệt khó chịu...

.

  Trong tòa nhà của khoa nội trú, Catherine Trình tiếp tục cùng với các bác sĩ khác đi tuần phòng.

  "Đào Toại Tâm, là con gái của Đào tư lệnh sao? Toại Tâm Toại Tâm, một cái tên hay.

"

  “Nhưng anh ta đủ tham lam rồi.

  "Đúng vậy.

.

. Toại Tâm, hết thảy đều thuận theo ý mình?"

  “Đào gia là chư hầu một phương, giàu có nhất nước, vẫn còn muốn mọi việc như ý mình.

  "Tên thôi mà. Hiện tại vì kháng Nhật, Đào gia cũng vì toàn thể quốc gia mà nỗ lực, hiếm khi.

.

.

"

  "Cho nên hãy để Đào tư lệnh toại tâm đi*.

"

* Toại tâm có nghĩa là như ý mình mong muốn

  Khi lên tầng hai, hai bác sĩ Trung Quốc đang trò chuyện nhỏ nhẹ. Các bác sĩ nước ngoài còn lại hoặc không hiểu tiếng hoặc không quan tâm đến tin tức này nên không lớn tiếng tham gia. Chủ đề nhanh chóng quay trở lại bệnh nhân và các ca bệnh.

  Catherine suýt vấp phải bậc thang dưới chân nhưng may mắn là Mai Diễm Xuân đã đỡ được cô.

  “Ngài còn ổn không?” Mai Diễm Xuân nhẹ nhàng hỏi. Cô có thể thấy được Catherine đang có chút choáng váng.

  Catherine gật đầu.

  "Còn hai khoa.

.

. sản khoa và nhi khoa nữa.

" Mai Diễm Xuân liếc nhìn bản kê trong tay. Catherine Trình vốn là bác sĩ chuyên khoa phụ sản. Với tư cách là viện trưởng, hôm nay cô phải đi thăm tất cả các phòng bệnh của các khoa.

  Catherine lại gật đầu tỏ ý đã nhớ. Nhưng trước khi đi vòng quanh khoa nhi, cô ấy nói rằng mình cảm thấy không khỏe và rời đi sớm. Cũng không cho Mai Diễm Xuân đi theo mình.

  Lúc xuyên qua con đường hoa của bệnh viện, bước chân cô chậm lại.

  Lúc này sương mù đã tan đi một chút, khu vườn hoa cỏ sum suê, cảnh sắc dần dần hiện rõ hơn.

  Mà trong đình cách đó không xa, một bóng người màu xám đen đang quay lưng về phía cô.

  Cô đến gần rồi dừng lại, khẽ thở dài.

  Khi cô thở dài, người đó quay lại và nhìn cô.

  Rất lâu, rất lâu.

  “Đôn Hoàng.

” Cô gọi tên anh ta.

  Bàng Đôn Hoàng bình tĩnh nhìn cô, thẳng cho đến khi bị cô gọi một tiếng, anh ta mới nói: "Đồ khốn Trình Tĩnh Y, lại đây cho lão tử! Đồ khốn.

.

. cậu là đồ khốn, nha đầu chết tiệt này! Lão tử thực sự cho rằng cả đời này sẽ không còn được gặp lại cậu!

  Trình Tĩnh Y mỉm cười.

  Bàng Đôn Hoàng đấm ngực, quay người đi chỗ khác, lồng ngực kịch liệt lên xuống cuối cùng cũng bị hắn cưỡng ép cho bình thường lại, lúc này hắn mới đi tới.

  Đôi mắt báo to tròn, sáng ngời. Lúc này, mắt anh ta lại có chút đỏ hoe, ẩm ướt.

  Hắn dùng lực ho khan một tiếng, sau đó mới nói: "Cậu cuối cùng cũng đã trở về rồi.

"

Editor: Giang Hải Vô Sương