Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng

Cập nhật: 01/01/2025
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 482
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Hệ thống
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Nhanh
Xuyên Sách
     
     

Lâm Thư Nhan lấy từ túi ra một mẩu giấy nhỏ, trên đó ghi số điện thoại của nhà hàng quốc doanh. Ở khu vực đó, chỉ có nhà hàng quốc doanh là có điện thoại, có thể gọi nhờ họ liên lạc với thầy thuốc Ôn. Lần trước ở Hội Phụ nữ, cô cũng dùng cách này.

Hạ Chương nhận tờ giấy, quay số gọi.

Bên kia truyền đến tiếng nhân viên tiệm cơm, nói sẽ đi gọi người.

Trong lúc chờ, Lâm Thư Nhan thấy anh nghiêm túc dọn dẹp.

Phúc Bảo đang uống nước ngọt từ hộp đào vàng, thì bị cậu lấy đi.

"Vừa ăn cơm xong, không được uống nhiều như thế, lát nữa hãy uống.

"

Phúc Bảo liếm môi, ánh mắt ấm ức nhìn sang mợ.

Lâm Thư Nhan mỉm cười, còn chưa kịp an ủi thì điện thoại đã vang lên tiếng trả lời.

"Chào cô Lâm, tôi là Ôn Cử Thanh. Có chuyện gì mà cô gọi đến? Thân thể không khỏe sao?”

Do trước đó đã quen biết qua việc mua dược liệu, hai người nói chuyện khá thoải mái. Lâm Thư Nhan giải thích rằng mình không có vấn đề gì, sau đó nói rõ mục đích cuộc gọi.

Bên kia, Ôn Cử Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó cẩn thận đưa ra một số điều chỉnh về các phương thuốc, giảm bớt lượng một số vị thuốc và thay đổi thành công thức dịu nhẹ hơn, phù hợp để dùng thường xuyên.

Lâm Thư Nhan quay sang ra hiệu cho Hạ Chương "Đưa em giấy bút với.

"

Hạ Chương xé hai tờ giấy, đặt lên bàn, kèm theo một cây bút máy.

Bàn làm việc phủ kính nên khi cây bút được đặt xuống phát ra tiếng "keng", làm Lâm Thư Nhan phải ngẩng lên nhìn Hạ Chương.

Hửm?

Sao trông anh giống như đang giận vậy?"

"Cô Lâm, cô ghi lại nhé.

"

"Vâng, ông nói đi.

"

Lâm Thư Nhan nhanh chóng tập trung, cẩn thận ghi chép từng chi tiết trên giấy. Cô mất khoảng bảy, tám phút để viết xong.

Thời gian này gọi điện không rẻ, nếu không phải là điện thoại của quân khu, chắc chẳng ai dám gọi lâu như vậy.

Cô cười "Cảm ơn ông, thầy thuốc Ôn. Tôi đã ghi lại. Tôi sẽ gửi ông địa chỉ, nhờ ông bốc sẵn và gửi cho tôi 20 thang nhé. Ở đây tôi không tiện ra ngoài.

"

"Được" Ôn Cử Thanh đồng ý, ghi lại địa chỉ trước khi cả hai kết thúc cuộc gọi.

Lâm Thư Nhan nhìn lại công thức thuốc mình đã viết, định bụng về nhà đối chiếu với sách để xem sự khác biệt và ý nghĩa của những thay đổi.

"Bút.

"

Giọng Hạ Chương lạnh lùng từ phía đối diện. Lâm Thư Nhan vội đưa cây bút máy lại cho anh, đồng thời nhìn anh đầy nghi hoặc.

Hạ Chương trong lòng đầy bực dọc. Cô gái nhỏ này có biết giọng nói của mình trên điện thoại vừa mềm mại vừa đáng yêu thế nào không? Giống như một con mèo nhỏ đang cào vào tim người khác. Cô lại còn nói chuyện lâu như vậy với một người đàn ông khác!

Anh nhớ lại lần trước, khi hai người gọi điện với nhau, cô cũng không nán lại lâu đến thế.

Lâm Thư Nhan nhìn khuôn mặt cau có của Hạ Chương, lông mày anh nhíu lại chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, ngay cả tập tài liệu trong tay anh cũng bị nắm đến nhăn nhúm.

Đôi mắt hạnh của cô khẽ động, khóe môi cong lên "À này, gọi xong rồi, em đưa Phúc Bảo về ngủ trưa nhé.

"

"Ừm" Hạ Chương đáp ngắn gọn.

Lâm Thư Nhan suýt bật cười, cố tình nói "Nhưng trời nóng quá, có ô không? Em muốn che ô.

"

Hạ Chương kéo ghế, đi đến tủ lấy ô. Cuối cùng, không nhịn được nữa, anh nói "Để anh đưa hai người về.

"

Anh cầm lấy hộp cơm trên bàn, vừa phải dắt tay vợ nhỏ, vừa phải cầm ô. Làm sao để cô tự đi được?

Anh xách đồ, dẫn cô gái nhỏ ra khỏi văn phòng.

Phúc Bảo ngoan ngoãn nắm tay mợ, mắt ngó đông ngó tây.

Trong đầu bé chỉ có một suy nghĩ: Cậu lạ quá… Thật không hiểu gì cả.

Hạ Chương giương ô che nắng. Bình thường trời mưa anh thậm chí còn chẳng dùng ô, vậy mà chỉ vì nắng hơi gắt, anh đã cầm ô che cho vợ, cảm thấy chuyện này là lẽ đương nhiên.

Chiếc ô sọc caro màu xanh che cả Lâm Thư Nhan và Phúc Bảo, nhưng nửa thân mình anh lại phơi dưới nắng.

Đi được một đoạn, cô nhóc không chịu đi nữa.

Trẻ con ba tuổi, đôi chân ngắn cũn bước được mấy bước đã mỏi, liền thụp xuống ngồi xổm, tay đặt trên đùi, học được trò nũng nịu nhõng nhẽo khi có cậu bên cạnh, thông minh lắm.

Hạ Chương cúi xuống, nhấc cô nhóc lên bằng một tay, bế vững vàng trong lòng.

"Đưa hộp cơm cho em" Lâm Thư Nhan chìa tay nhận lấy hộp cơm từ tay anh.

Cả hai người đứng sát gần nhau, hương thơm thoang thoảng từ người cô lan tỏa dưới bóng ô. Cô gái nhỏ bên cạnh, người vừa mới đêm qua còn gần gũi thân mật với anh, giờ đây lại dịu dàng nép sát, tất cả vẻ đáng yêu và sự dựa dẫm của cô chỉ thuộc về anh.